NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 346

Cảm nhận được sát khí không muốn che giấu trên người nàng, và trào

phúng rõ ràng trong mắt, lần đầu tiên trong đời Đồng Tân bắt đầu hối hận,
vì sao lúc nãy lại xung phong nhận việc đảm đương thăm dò đằng trước.
Nhớ lại lúc nãy còn dương dương đắc ý cho rằng có thể một lần hành động
liền bắt giữ được Phượng Vũ, ý muốn sau này tranh công trước mặt Tam
điện hạ, Đồng Tân hận không trở về thời điểm lúc nãy, hung hăng đánh
mình một bạt tai.

Ý thức được Phượng Vũ tuyệt đối không thể chỉ tùy tiện nói một chút,

tính mạng mình chỉ ở trong một ý niệm của nàng, Đồng Tân hoàn toàn bỏ
qua tất cả tự tôn, tận lực cầu xin: "Đừng có giết ta, ta là nhi tử độc nhất của
Đồng gia, chỉ cần ngươi chịu bỏ qua cho ta, bảo vật trong gia tộc tùy ngươi
chọn —— không không không, muốn ta đưa toàn bộ tài phú cho ngươi đều
được!"

Cúi đầu nhìn thiếu niên đã mềm nhũn thành một con côn trùng, Phượng

Vũ buồn nôn. Nếu hắn thể hiện khí phách một chút, nói không chừng nàng
còn có thể nhìn với cặp mắt khác xưa, thậm chí thả hắn: "Ngươi thật đúng
là hào phóng, nhưng ta chỉ muốn mạng của ngươi. Nếu ngươi muốn sống
lâu hơn một lát, cũng để thủ hạ của ngươi nhanh tới đây!"

"Dạ dạ." Đồng Tân luôn miệng đáp ứng. Nghe Phượng Vũ để hắn gọi

đám vệ binh tới đây, trong lòng hắn không khỏi vui vẻ: nha đầu chết tiệt
này có lẽ cho rằng mình chỉ dẫn theo khoảng hai ba người, thật ra hắn dẫn
theo gần 20 vệ binh nghiêm chỉnh huấn luyện. Hơn nữa còn có Đồng Trì đã
sắp lên cấp mãn cấp hạ cấp, cho dù chiến đấu có tiêu hao, cũng có thể bắt
lấy nàng!

Giống như người chết đuối bắt được một khúc gỗ, vẻ mặt Đồng Tân đầy

vui vẻ thả ra pháo hoa đưa tin. Ánh sáng rực rỡ xuyên qua các nhánh cây,
thắp sáng lên bầu trời đang càng ngày càng tối dần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.