NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 390

Mãi tương tư, máu đổ’. . . . . . Nếu đệ u mê không tỉnh ngộ, cuối cùng chỉ là
——"

Uổng phí tính mạng.

Lúc về tới trường học đúng lúc là trước giờ nghỉ trưa, các đệ tử hoặc là ở

Diễn Võ Đường, hoặc là ở phòng học. Phượng Vũ không làm kinh động bất
kỳ ai, dẫn hoàng hậu tới ký túc xá của mình.

Với hoàn cảnh nơi ở mà nói, ký túc xá của Linh Chân học viện đã coi

như là hạng nhất. Nhưng so với hoàng cung, nhất định là cực kỳ đơn sơ.
Hoàng hậu không có chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại hăng hái đánh
giá chung quanh, hoài niệm nói: "Kết cấu vẫn giống y đúc như lúc ta ở đây
trước kia, thật sự là đã lâu lắm rồi."

Nghe vậy, Phượng Vũ vẫn không cảm thấy làm sao, Luci ở một bên đã

trừng mắt nhìn: 60 năm rồi, tính tình của nữ nhân chưa từng thay đổi qua,
vẫn luôn là dáng vẻ ngạc nhiên này khi nhìn thấy một vài chuyện, ngay cả
địa vị cao quý là hoàng hậu của một nước Ngải Phi cũng không ngoại lệ.
Trước đây vì mình ghét cái tính dính dáng dây dưa của các nàng nên vẫn
giữ nguyên lựa chọn độc thân, xem ra còn phải tiếp tục kéo dài.

—— Nhưng ngược lại Phượng Vũ là một ngoại lệ, nàng trước giờ không

dài dòng dây dưa, rất nhiều khi còn rõ ràng hơn nam nhân, ngược lại rất
hợp với sở thích của mình. . . . . .

Còn chưa nghĩ xong, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập truyền đến

từ ngoài cửa, ngay sau đó, cửa phòng khép hờ liền bị đẩy ra: "Phượng Vũ!
Ta nghe người gác cổng nói ngươi trở lại, ngươi không sao chứ?"

Nói xong, người tới thấy trong phòng có hơn mấy người đứng, còn có

một nam tử oai hùng trừng mắt nhìn mình, không khỏi sửng sốt: "Các
ngươi. . . . . . Hoàng hậu bệ hạ?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.