NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 518

Đôi mắt tràn đầy sợ hãi và không cam lòng mở thật to, vĩnh viễn không còn
sức lực để khép lại.

Mặc dù chính tay đâm kẻ thù. Nhưng Vân Sâm Lam và Lăng Tử Minh

vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm. Vừa nghĩ tới người cực kì thân thiết đúng là
do ý nghĩ hoang đường của một kẻ phế nhân mà chết, bọn họ lập tức luống
cuống quả thật không thể tha thứ, cảm giác thấy hoang đường mà vô lực

Phượng Vũ và Vân Sâm Lam có kế ước linh hồn, có thể cảm nhận được

tâm tình của đối phương. Nhìn thấy hắn và Lăng Tử Minh quanh thân sát
khí không giảm, biết rõ khúc mắc không giải quyết, cuối cùng sẽ làm bản
thân bị thương, liền an ủi bọn họ nói: "Thành Thánh thành ma, không liên
quan thân phận, chỉ tại một ý niệm. (cái này mình ko rõ) Cam Ma La người
cũng như tên, tâm đã sớm rơi vào ma đạo, việc làm không thể dùng lẽ
thường để so sánh. Loại người cặn bã này, tất nhiên làm cho lòng người
lạnh lẽo, nhưng Tử Minh, ngươi là vì Hoàng Hậu nương nương báo thù
huyết hận; mà Sâm Lam ngươi cũng thay tộc nhân giải quyết huyết hải
thâm cừu, ta tin bọn họ ở dưới hoàng tuyền, nhất định sẽ cảm thấy vui
mừng."

Nghe được lời khuyên giải của Phượng Vũ, sát khí quanh thân hai người

chậm rãi biến mất, vẻ mặt cũng hòa hoãn lại.

Thấy thế, Phượng Vũ biết bọn họ đã gải quyết được khúc mắc, không

khỏi nhoẻn miệng cười: "Chuyện này như vậy là chấm dứt, chúng ta mau
trở về thôi, Ôi Ôi bọn họ còn đang lo lắng cho chúng ta đấy."

Một luồng ánh sáng buổi chiều chiếu lên nụ cười mỹ lệ của nàng, ấm áp

rực rỡ, kiến mọi người không kìm được nhìn đến ngây dại.

Ngoại thành, phòng khách Đồng gia.

"Mới vừa rồi nếu không có cựu thần, Điện hạ khó có thể thoát được sự

trừng phạt của tế ti." Giọng nói mặc dù cung kính, nhưng trong đôi mắt già

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.