Nhưng Phượng Vũ lại hoàn toàn quên một điều chính là cả hai giống
nhau thân vì đều là thiên tài hơn nữa nàng và Quang Minh Thành Điện
cũng đã kết thù.
Chú ý tới ánh mắt hỏi thăm của Phượng Vũ, Mạnh Nguyên Phủ cười khổ
nói: “Ngươi đừng nhìn ta, nguyên nhân hay hậu quả của chuyện này ta
hoàn toàn không biết. Khi hắn tìm được ta thì đã bị trọng thương, chưa kịp
nói rõ ràng thì đã bất tỉnh. Sau đó thời gian hắn tỉnh lại càng lúc càng ngắn,
cơ bản không có hơi sức nói cho ta biết cái gì cả.”
“Biết rõ hắn bị Quang Minh Thánh Điện đuổi giết, ngươi cũng muốn bảo
vệ hắn?”
“Hết cách rồi, ai bảo ta chọn lầm bạn tốt.” Dường như trong lời nói của
Mạnh Nguyên Phủ là oán trách, tràn đầy sự sai lầm.
Phượng Vũ lại vẫn không hề hiểu: “Vậy tại sao ngươi lại nhận nhiệm vụ
của Quang Minh Thánh Điện?”
“Hết cách rồi, ta phải làm ra tiền để mời đại phu, bọn họ đưa ra mức
thưởng cao thì ta nhận thôi. Dù sao khi lấy được tiền thưởng thì ta sẽ hóa
trang, đến lúc đó bọn họ có muốn cũng không thể nhận ra ta. Hơn nữa
không chừng lúc ấy ta có thể nghe ngóng được một số tin tức, ai biết người
của Quang Minh Thánh Điện lại là bọn phó điểu*, làm việc còn tàn nhẫn
hơn cường đạo, mụ nội nó.”
*phó điểu: là một dạng chửi tục (-_- bó tay tên này)
Mạnh Nguyên Phủ vẫn canh cánh trong lòng chuyện bị trở mặt như lật
sách ở Tử Vong Chi Cốc, nên không nhịn được tức giận nói tục một tiếng,
nói xong mới giật mình luống cuống, không khỏi ngượng ngùng nhìn
Phượng Vũ.