NGỰ LINH SƯ THIÊN TÀI - Trang 824

—— nếu đối phương không thẳng thắn, mình cũng không cần thiết gấp

gáp truy vấn ngọn nguồn, ngược lại bại lộ lá bài tẩy của mình. Chỉ là, nên
lợi dụng thì vẫn phải lợi dụng thật tốt mới được.

Nhìn Ngôn Ca Hành nhét mật thư vào trong tay Luật Chấn Thanh đi

xuống đài, Phượng Vũ hỏi: "Ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy
hay không?"

"Giỏi lắm thì bị Quang Minh Thánh Điện đuổi giết thôi." Ngôn Ca Hành

thờ ơ nhún vai một cái: "Năm đó ta từng thật có lỗi với một người, thế này
nhiều nhất coi là làm báo ứng."

Trả lời không chút để ý khiến Phượng Vũ rất hài lòng, nàng không biến

sắc tiếp tục hỏi: "Nhưng tại sao ngươi muốn làm như vậy đây?"

"Vì chơi thật vui." Ngôn Ca Hành cười hì hì nói, bộ dáng tặc hề hề kia.

Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hắn, làm cho người ta không thấy rõ
tâm tình đáy mắt hắn, không cách nào phân biệt là thật tâm hay là qua loa.

Biết hắn sẽ đánh Thái Cực, dĩ nhiên Phượng Vũ sẽ không cứ như thế mà

buông tha hắn: "Ngôn Ca Hành các hạ." (đánh Thái Cực: giống như không
trả lời vào câu hỏi mà đá qua đá lại né tránh)

"Chuyện gì?" Nghe Phượng Vũ gọi mình trịnh trọng như vậy, sống lưng

Ngôn Ca Hành phản xạ có điều kiện mà thẳng tắp.

"Ngày ấy ta giúp ngươi điều chế hương, tại sao ngươi thi triển pháp thuật

đối với ta?"

Từ trước đến giờ Ngôn Ca Hành ăn nói khéo léo, lập tức nghẹn họng.

Ngẩng đầu nhìn trời như chuyện không liên quan đến mình, trông cậy vào
lừa gạt cho qua: "Làm sao có thể, nhất định là ngươi nhớ lộn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.