NGỰC VÀ TRỨNG - Trang 75

miệng không nhúc nhích, nhưng mũi lại kêu khịt khịt, nói chung nhìn
như đang cười toàn bộ con người cô gái.

Cô gái trẻ hùng hổ bỏ đi, khi cô gái còn lại một mình, không còn

bóng dáng nào của cô gái trẻ, vậy mà cô vẫn cứ cố cất tiếng “hừm,
hừm” hậm hực, cố tình phát ra tiếng thở mạnh như dồn sâu từ
chính giữa bên trong phổi, rồi đi tiếp, kiên trì đợi đèn xanh bật lên,
nhưng vì trái tim ban nãy kiềm chế được mọi thứ trong tầm kiểm
soát đã đập vào đằng sau lớp da trên khắp cơ thể thứ âm thanh thật
khó chịu, rồi chạy vòng quanh nên cô gái đã phải rất nhiều lần
kìm lại rồi mới bình tĩnh hẳn.

Hết đèn đỏ, khi tới góc phố có cửa hàng giày và cửa hàng sách

bỗng có ngón tay kẹp chiếc khăn giấy chìa ra ngay trước mặt, ngay
sau đó có tiếng của một cậu con trai cất lên: “Xin mời!”. Trong phút
chốc, cô gái không thể hiểu là mình được mời cái gì. “Xin mời! Xin
mời!”. Rốt cuộc là gì không biết? Rồi, cô gái như vô thức đáp lại
luôn: “Cám ơn!”. Mặc dù câu cám ơn đó chứng tỏ cô gái có một khả
năng phản xạ tốt nhưng cậu con trai vẫn không hiểu câu cám ơn của
cô gái đó thể hiện cô có một khả năng ứng xử vốn có rất tốt nên
hơi bực mình. “Cầm hay không cầm đây?”. Và dù vẫn vẫy mạnh
chiếc khăn giấy trước mặt cô gái như là chém không khí nhưng cô
gái vẫn lơ đễnh, không hề có ý cầm lấy nên cậu con trai càng bực
hơn và lẩm bẩm: “Cô gái này kiểu gì không biết?”. Nhưng thay vì
muốn nói: “Thế nào đây?” thì cậu con trai vẫn cất tiếng nói tiếp:
“Thật phiền! Xin mời!”. Khi đó, lần đầu tiên cô gái mới thấy
chiếc khăn giấy nên cầm luôn và lịch sự trả lời một lần nữa: “Cám
ơ

n!”.

Lần này, cô gái mới nhìn một cách thực sự. Trông cô gái như thể

đang săm soi vậy. Cô nhìn chằm chằm như kiểu đang nhìn rất sát
vào phần lòng đen hơi ướt ướt trong mắt của cậu con trai. Vì thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.