NGƯỜI BÌNH XUYÊN - Trang 351

cũ. Nay thời cuộc thúc đẩy Bảy Viễn nhờ anh làm công việc mà trước kia
Đảng giao cho anh.
Nhưng Năm Chảng chưa liên lạc được với Chín Đạo và Bảy Khánh thì Ngô
Đình Diệm đánh trước. Diệm không đánh bằng quân sự mà đánh bằng kinh
tế. Theo sáng kiến của Nhu, Diệm ra lệnh đóng cửa các sòng bạc Kim
Chung và Đại Thế Giới vào đầu tháng giêng năm 55. Ai cũng biết đây là vú
sữa nuôi sống Bình Xuyên và cả Bảo Đại nữa vì mỗi tháng Bảy Viễn trích
tiền thu tại các sòng bạc này gửi qua Pháp cho Bảo Đại ăn chơi như các
ông hoàng sống lưu vong trên đất Pháp. Đây là một đòn chí tử đánh vào
bao tử Bình Xuyên. Các tướng tá Bình Xuyên căm giận đòi đánh, chỉ một
mình Thái Hoàng Minh là “thủ khẩu như bình”. Hắn đã gặp linh mục
Hoàng Quỳnh và đã đớp bạc của Cục Trung ương Tình báo (CIA) nên đánh
chữ làm thinh. Khi Bảy Viễn hỏi, hắn vờ thận trọng đáp: “Nền chờ ý kiến
tướng Ê-ly”.
Lúc bấy giờ Ê-ly đang ở thế kẹt. Pháp không có tiền để chi viện cho các
giáo phái và rất đau lòng thấy tay chân bộ hạ của mình lần lần ngã theo
Diệm, không phải vì mê đường lối chính trị chống cộng mà vì mê “bạc
cắc”. Pháp buông Cao Đài và Hòa Hảo nhưng cố nắm Bình Xuyên. Khi
sòng bạc đóng cửa, Pháp lập tức tiếp tế Bảy Viễn, không những tiền mà còn
vũ khí nữa. Tuy nhiên Pháp vẫn không “bật đèn xanh” cho Bình Xuyên
đánh Diệm vì biết chưa phải lúc. Thực ra thì lúc đó Pháp đang chuẩn bị
đánh Diệm bằng chính trị và ngoại giao: Biết giữa Diệm và tướng Mỹ Cô-
lin (Collins) có mối bất hòa sâu đậm nên tướng Ê-ly ra súc thuyết phục
Collins vận động thay Diệm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.