NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 175

cũng có thể cô vẫn chưa nghĩ ra nên nói với anh như thế nào. Cho dù thế
nào anh vẫn sẽ tha thứ cho cô.
Tình yêu anh dành cho cô bao hàm rất nhiều điều mà sự tha thứ là
một phần của tình yêu đó.
Cuối cùng cô cũng lên tiếng:
- Thẩm Lực à, hay là chúng mình không vào nhà nữa.
Lúc nói tới đây, giọng cô rất nhẹ giống như những mảnh thuỷ tinh rơi
vào trong cốc vậy.
Anh giả vờ bình tĩnh, mỉn cười đáp lại:
- Thôi em trấn giữ ở dưới, anh lên nhà gọi điện cho cảnh sát tới xử lí
chuyện này, được không?
Cô sững người một lát rồi khẽ gật đầu đồng ý. Cô ngồi trên chiếc ghế
dài bên cạnh vườn hoa rồi khẽ dùng ngón tay chải mái tóc dài rối bù. Trời
không có gió, bầu không khí ngột ngạt tới mức khó thở.
Thẩm Lực lên nhà, móc chìa khoá mở của phòng. Anh nghe thấy
tiếng chìa khoá kêu lách cách do tay anh quá run.
Cuối cùng cửa đã được mở. Thẩm Lực hít một hơi dài. Không khí
vẫn tràn ngập mùi tanh tanh của máu. Bỗng anh nhớ tới vài ngày trước đây
khi anh bước vào phòng của Diêu Thiên Bình, anh cũng có cảm giác hệt
như lúc này. Thế nhưng giờ đây lại chính là nhà của anh.
Thực ra trên thế giới này chẳng có một nơi nào an toàn cả. Nhưng ít
nhất thì nhà mình cũng đem lại cho mình cái cảm giác đó. Thế mà lúc này,
đến cả nhà mình cũng không trở thành mái ấm yên bình, không hiểu trên
thế giới này anh có thể sống được ở đâu đây?
Mặc dù thế, anh vẫn lầm lũi bước vào trong. Anh vớ vội chiếc ô
ngoắc trên giá để giày dép. Ít ra trong tay có vũ khí cũng cảm thấy yên tâm
phần nào.
Bàn tay còn lại được để sẵn trên phím điện thoại di động trong túi
quần. Trước đây anh chưa từng gọi điện báo cảnh sát. Có lẽ chỉ vài phút sau
cảnh sát sẽ có mặt tại đây. Chắc chắn sẽ không tránh được những cuộc điều
tra khiến người ta đau đầu nhức óc. Nhưng liệu cảnh sát đến rồi thì có thể
dứt khỏi nỗi sợ hãi chăng?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.