NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 181

đen. Cả khuôn mặt với chi chít những vết loét đỏ lòm. Ngũ quan chìm
trong đám loét đỏ lòm kia...
Dường như vết loét trên mặt cô ta giống hệt với vết loét trên mặt cô
lúc này.
Cô cảm thấy chân mình mềm oặt không đỡ nổi thân mình cô nữa. Cô
muốn khóc nhưng không còn sức để khóc. Đột nhiên cô nghĩ ra việc gì đó,
ý nghĩ đó khiến cô có một sức mạnh phi thường, cô chạy nhào vào nhà.
Bước vào nhà, cô nhận ra mẹ mình đang ngồi trên sofa xem ti vi. Bà
nói với con gái cháu đang ngủ say. Vừa bước vào phòng ngủ cô đã đưa mắt
nhìn con.
Cô lao nhanh tới chỗ con. Lúc đó đèn chợt tắt, khuôn mặt sơ sinh đỏ
lòm lọt vào mắt cô. Cô đau đớn rên rỉ, cô nghĩ lẽ nào cái thế giới này lại
giống như chiếc ti vi đang phát sóng trong phòng khách kia đột nhiên mất
điện rồi trở lên đen sì. Không, nói một cách chính xác hơn là trở lên trống
rỗng.
Thế nhưng con người vẫn phải đối mặt với hiện thực từng giờ, từng
phút. Khi Thẩm Thiếp bất chấp tất cả để nhìn con gái thì cảm giác lại trái
ngược với mong muốn ban đầu. Lúc này đột nhiên cái thế giới tối tăm lạnh
lẽo lại có điện, mọi thứ trở nên sáng sủa đẹp đẽ.
Khuôn mặt của con gái lại đáng yêu như thường. Nước da mỏng mịn
cảm tưởng chỉ cần khẽ cấu một cái thì nước sẽ bật ra.
Thẩm Thiếp thở dài, giống như trút được gánh nặng ngàn cân. Chỉ có
điều vết loét trên cằm cứ ám ảnh trong đầu khiến cô điên cuồng không tự
điều chỉnh được hành vi của mình. Cô tiến về phía mẹ mình rồi nhìn bà cầu
khẩn, nhận thấy vẻ bất thường của con gái bà Châu Thanh Á liền hỏi:
- Tiểu Thiếp à, con có việc gì à?
- Mẹ à, mẹ nhìn cằm con này!
Thẩm Thiếp nhận thấy mẹ mình không nhận thấy sự biến đổi ở cằm
cô, cô cảm thấy nhẹ cả người.
Bà Châu Thanh Á quay người lại nhìn kỹ vào mặt con gái rồi nhẹ
nhàng mắng yêu:
- Sao cằm con lại bị xước thế kia? Sao con lại bất cẩn đến thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.