NGƯỜI ĐẸP TRẢ THÙ - Trang 186

không bật đèn, anh lặng lẽ ngồi trên sofa hồi lâu. Trong bóng tối, tự nhiên
những hình ảnh khi họ gặp nhau tái hiện trong đầu anh, khiến lòng anh đau
như cắt, nước mắt tuôn rơi.
Sau đó anh bật đèn, lắp đặt thiết bị camera nối với máy tính. Lắp
xong, anh ngồi lì trước máy tính hồi lâu. Anh mở một bài hát được Triển
Nhan ghi trong máy tính - bài Đậu đỏ của Vương Phỉ - bài hát tủ của Triển
Nhan.
Vẫn chưa cùng nhau cảm nhận hết cái lạnh khi những bông tuyết rơi
ngập trời

Chúng mình cùng run rẩy cùng hiểu được thế nào là sự dịu dàng
Vẫn chưa từng nắm tay em vượt qua đồi cát hoang vu
Có lẽ từ nay sẽ học được cách trân trọng thời gian
Có khi có khi anh tin mọi thứ rồi sẽ kết thúc
Bên nhau rời xa nhau đều có thể xảy ra bởi chẳng có gì là bất hủ
Thế nhưng có lúc anh lại lựa chọn lưu luyến không rời tay
Chờ tới lúc mọi thứ đều rõ ràng có thể em sẽ chấp nhận cùng anh đi
ngắm sơn thu

Vẫn chưa từng nấu đậu đỏ để trị vết thương lâu dài cho anh
Sau đó lại cùng nhau tận hưởng thì sẽ hiểu được nỗi buồn của sự
nhung nhớ

Vẫn chưa cùng nhau cảm nhận hết sự dịu dàng của nụ hôn
Có thể tuy bên em nhưng anh vẫn theo đuổi sự tự do cô độc
Có khi có khi anh tin mọi thứ rồi sẽ kết thúc
Bên nhau rời xa nhau đều có thể xảy ra bởi chẳng có gì là bất hủ
Thế nhưng có lúc anh lại lựa chọn lưu luyến không rời tay
Chờ tới lúc mọi thứ đều rõ ràng có thể em sẽ chấp nhận cùng anh đi
ngắm sơn thuỷ

...
Anh bật bài hát này cả đêm hôm đó, khi trời tờ mờ sáng anh mới
chợp mắt. Trước khi ngủ anh đã lên kế hoạch sẽ làm gì vào ngày mai. Anh
sẽ tới gặp cô bác sĩ tên Phạm Cầm kia, thậm chí tìm cậu em rể Phương
Trình- người đã từng dao du với cô bác sĩ kia. Anh nhất quyết phải tìm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.