Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua, lúc này, Mộc Cửu mới mở miệng nói chuyện: "
Hắn ta có bệnh ở chỗ nào ? "
" Chân của nó bị tật, hơn nữa sức khỏe của nó không được tốt. "
" Tôi thấy hình như không chỉ có vậy đâu. " Mộc Cửu cố ý ám chỉ.
" Tôi là hung thủ. " Lý Xuân Phương lại không để ý tới điều đó, bà không
ngừng lặp lại lời nói của mình: " Tất cả đều là do tôi làm, ba người phụ nữ
đó đều do tôi giết hại. "
" Hai người. " Mộc Cửu nhanh chóng nói, sửa lại chỗ sai cho bà: " Cố An
không chết. "
Lý Xuân Phương sửng sốt, rõ ràng bà thấy Cố An đã bị mình bóp chết rồi
mà. Bây giờ bà lại biết được rằng nạn nhân không chết, vẻ mặt bà có hơi
phức tạp, thực sự là vừa mừng vừa lo.
Qua vài giây, bà tiếp tục kể ra hành vi phạm tội của mình: " Vậy, vậy hai
nạn nhân trước đều do tôi lừa các cô ấy về nhà, cũng là tôi đem chân của
các cô chặt đứt, là tôi đã giết chết các cô ấy, tôi cũng là người đem xác các
cô ấy nhét vào trong vali hành lý, tất cả đều do tôi làm. "
Tôi, tất cả đều là tôi.
Sau khi bị bắt, mỗi một lời Lý Xuân Phương nói đều muốn thể hiện cho
bọn cô biết rằng: Bà là hung thủ, là hung thủ duy nhất.
Vẻ mặt Mộc Cửu không có chút cảm xúc nào, chờ bà nói xong, cô mới nói:
" Con của bà cũng nói như vậy, hắn ta nói hắn ta luôn khuyên bà dừng tay
lại, khuyên bà thả các cô ấy ra. "
Lý Xuân Phương lập tức phụ họa theo: " Đúng, đều là tôi sai!! Tất cả..."
" Đương nhiên là bà sai. " Một tiếng nói lạnh nhạt vang lên trong phòng
thẩm vấn, vô cùng ngang ngạnh cắt ngang lời của Lý Xuân Phương.
" Bà đã nuôi một người bị mất đi nhân cách, trở thành một ác quỷ đe dọa
mạng sống của người khác, bà lại còn mang sinh mạng của người khác tới
cho hắn nữa. "
Mộc Cửu nói, điều đó làm cho tâm trạng Lý Xuân Phương bị kích động: "
Nó không phải ác quỷ, nó là con trai của tôi. "
" Con trai...." Ừm, một đứa nhóc 24 tuổi.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của cô, Lý Xuân Phương dần dần bình tĩnh lại: