NGƯỜI ĐƯA TIN - Trang 287

Đến đây Sarah oà khóc một cách hoảng loạn. “Những chuyện này thật điên
rồ!”
“Tôi muốn biết tên ba kẻ đi xe máy theo dõi tôi ngày hôm đó. Tôi muốn
biết tên hai kẻ đến biệt thự của tôi để giết tôi. Và cả tên của kẻ theo dõi khi
máy bay tôi cất cánh”.
“Tôi đang nói với ông sự thật! Tên tôi là Sarah Bancroft. Tôi làm việc cho
phòng tranh ở Luân Đôn. Tôi bán cho Zizi một bức tranh. Sau đó ông ta
mời tôi đến làm việc cho ông ta”.
“Bức Van Gogh à?”
“Đúng vậy!”
“Bức Marguerite Gachet bên bàn trang điểm?”
“Đúng vậy, đồ con hoang”.
“Cô lấy bức tranh này ở đâu? Do chính cô mua được hay do tổ chức tình
báo của cô mua?”
“Tôi không làm việc cho tổ chức tình báo nào cả. Tôi làm việc cho Zizi”.
“Cô làm việc cho người Mỹ?”
“Không”.
“Cho người Do Thái?”
“Không!”
Ahmed bin Shafiq thở ra nặng nề, đoạn gỡ kính, dùng chiếc khăn quàng cổ
casơmia chùi kính một lúc lâu, khuôn mặt có vẻ đắn đo suy nghĩ. “Cô nên
biết rằng không bao lâu sau khi cô rời khỏi Saint Maarten, có bốn người ra
phi trường, lên một chiếc máy bay cá nhân. Chúng tôi nhận ra chúng.
Chúng tôi đoán bọn chúng bay đến Zurich. Chúng là người Do Thái, phải
không Sarah?”
“Tôi không biết ông đang nói gì”.
“Tin tôi đi, Sarah. Chúng là người Do Thái. Ai cũng có thể nhận ra”.
Hắn giơ kính lên nhìn kỹ, sau đó lau tiếp vài lần nữa. “Cô cũng nên biết
rằng những tên đồng nghiệp Do Thái ấy đã vụng về theo bước cô đêm nay
sau khi cô xuống sân bay. Tài xế của chúng tôi đã dễ dàng cắt đuôi chúng.
Cô thấy đấy, chúng tôi cũng hết sức chuyên nghiệp. Bây giờ chúng đã mất
dấu cô. Cô chỉ còn một mình”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.