NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 42

- Lớn rồi!”Già” hết rồi mày ạ!
Minh trợn mắt:
- Ai bảo với mày thế?
- Chứ bộ mày tưởng mình còn con nít lắm sao?
Minh cắn môi:
- Không con nít, cũng không phải bà cụ. Con nít có việc của con nít.
Người lớn có công việc của người lớn. Lớn rồi càng thích chứ sao! Tha hồ
làm được nhiều việc.
- Việc gì?
- Chưa biết, nhưng chắc chắn là có việc để làm. Tao nghĩ con gái bây
giờ không phải như ngày xưa, cứ mười bảy mười tám tuổi là đợi người ta
rước đi, sợ già, sợ … ế.
Liên Nga nhìn Minh thật kỹ:
- Tao trông mày, tao tưởng mày yếu đuối lắm. Ai dè mày cũng “gân
ghê Minh ạ. Chịu mày rồi đó.
Minh nói tiếp:
- Nhất là trong thời buổi này…
Rồi bỏ lửng câu nói của mình. Minh nhìn ra cửa sổ. Ngọn nắng đặc biệt của
những ngày cận Tết dọi vàng tươi trên những cây Chuối Hoa làm những
cánh hoa lốm đốm rực lên như cánh bướm. Ở trường lớp này, không khí
bình yên quá. Khung cảnh thích hợp cho những thư sinh mơ mộng làm thơ,
nhất là lại được tự do làm thơ trong lúc cô Vân vắng nên được cho nghỉ giờ
Vạn Vật. Học trò tụ thành năm, bảy nhóm ngồi với nhau trong lớp, nói
chuyện xôn xao. Con gái thì bàn chuyện vải vóc, may sắm. Bọn nam sinh
thì tán gẫu với nhau về chuyện phim ảnh, trò chơi.

Minh muốn tách rời khỏi đám đông ấy, muốn tách rời cả với Liên Nga, để
một mình mình nghĩ ngợi. Minh muốn bỏ quên cảnh yên bình của những
ngày có nắng Tết này để tưởng tượng đến một nơi khác. Người thành phố,
dù muốn dù không, cũng an hưởng với hiện tại của họ. Dù giàu, dù nghèo,
cũng biết rằng có Tết. Tết sắp đến, rộn ràng báo hiệu ở khắp đường sá.
Nhưng ở đó, cuối miền quê hương đó, vùng Cà Mau đồng lầy nước độc, có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.