NGƯỜI KHẮC BIA MỘ - Trang 46

- Chú lính thân tín của tôi nhất, có nhiệm vụ săn sóc cho tôi, là một
người rất chăm học. Một hôm khi hai chúng tôi nằm trên hai chiếc võng
giăng giữa những cây rừng và đắp kín người lại cho muỗi khỏi đốt, tôi nghe
hắn học bài. Nghe kỹ, thì ra hắn học tiếng Anh, mà mới bắt đầu phát âm
các chữ cái thôi. Hắn đọc lùng bùng trong võng “ây, bi, xi”. Tôi lắng nghe
hắn đọc đến “ti, yêu, vi”… và hắn vùng dậy, la to: “Thiếu úy ơi, rừng U
Minh có thể đọc là rừng Yêu Minh cho nhớ chữ, phải không Thiếu úy?
Phải chữ U đọc là “yêu” không?”. Tôi buồn cười quá, thương thằng bé ham
học. Nhưng từ hôm nớ, tôi nhập tâm luôn hai chữ “Yêu Minh”.
Minh nghe nóng bừng cả mặt, luống cuống đánh rơi chiếc cặp xuống đất.

**

Bác Liêu đặt mấy chén cơm lên bàn thờ, rồi nói:
- Ba tưởng mi phải ăn Tết trong rừng với muỗi, chắc ba buồn chết
luôn.
Đỗ vừa cột dây giày, vừa nói:
- Con cũng không ngờ là được về. Chuyến đi này đầy cả may mắn.
Bác Liêu nheo mắt ngắm con trai:
- Ba thấy mi vui ra đó Đỗ. Mấy ngày ni thấy mi hát hỏng miết.
- Con cũng vẫn rứa, chứ có chi lạ mô ba!
- Hòng qua mắt tau hả? Trước kia mi lầm lì như cục đất… À, mi đi mô
rứa?
Đỗ đứng dậy đáp:
- Con định đi phố coi người ta múa lân
- Mi làm như mi là con nít.
- Con đi với thằng Thụy mà ba. Hắn với lại thằng Hải, thằng Sơn sắp
qua đây rồi.
- Mi thắp nhang cho mạ mi đi, để tau cúng cơm luôn.
- Dạ…
Đỗ đến thắp ngọn đèn dầu, rồi mồi lửa vào ba cây nhang. Bác Liêu đứng
cạnh bên, lẩm bẩm khấn vái như nói chuyện với vợ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.