người lính đang đứng gác bất động như tượng. Chương nghĩ: sá gì một
người con gái hư hỏng như thế, ta sẽ trừng trị tụi buôn lậu đó, luật pháp
không vị nể ai cả. Chương quay lại bàn giấy. Thục vẫn ngồi cúi đầu trong
tư thế cũ.
- Bây giờ em muốn thế nào? Chương hỏi.
- Anh cố gắng giúp cho hai đứa em được tự do thì em rất biết ơn anh.
- Tất nhiên là anh cố gắng, nhưng Thục hiểu cho rằng anh chỉ có thể giúp
đỡ trong phạm vi luật pháp. Vả lại anh cũng không có quyền quyết định ở
đây.
- Vâng. Thục đáp một cách ngơ ngác.
Chương đổi cách xưng hô:
- Bề nào cũng có tôi, Thục không phải lo cho bản thân mình. Tôi sẽ đánh
điện cho bác hay anh Quang ra và tôi sẽ bảo lãnh cho Thục.
- Cả anh Thạch nữa không được sao?
- Điều đó rất khó.
Thục thở dài:
- Thế thì em cũng không muốn ra ngoài làm gì.
Chương trố mắt nhìn người con gái rồi chợt đứng dậy.
- Nếu thế thì tôi không biết làm sao nữa.
Thục đứng dậy, mặt có vẻ giận. Nàng bước ra cửa, nơi đó có hai người
công an đang chờ để dẫn cô về trại giam.
Năm phút sau Chương liền cho gọi Vẩn Thạch. Trong khi chờ đợi kẻ tội
phạm mà cũng là tình địch của mình, Chương hút thuốc liên tục. Chàng
muốn biết xem Hắn là con người như thế nào mà Thục lại có vẻ kính phục
đến như thế. Lát sau Thạch được điệu vào.
- Anh làm nghề này bao lâu rồi? Chương hỏi.
- Chừng ba năm thì phải. Tôi không để ý.
- Anh có biết đó là một trọng tội không?
- Theo cách nghĩ thông thường thì đó là một trọng tội.
- Vậy theo cách nghĩ nào thì đó không phải là trọng tội?