NGƯỜI SĂN ÁC QUỶ - Trang 132

"Khu! Khụ, khụ!" Là tiếng của tôi.
"Sặc rồi à?" Dì vỗ lưng tôi, nói. Vì từ "dị ứng", tôi suýt ngất đi, cho nên
thiên hạ mới nói, phạm tội rồi thì không thể ngủ ngon đựơc. Tôi bắt gặp
ánh mắt nham hiểm của Ngân Hách. Lúc còn đang ho liên tục, tôi cũng
không bỏ qua cơ hội, lắc đầu, ánh mắt van lơn.
"Chủ tịch." Ngân Hách nói.
Ngân Hách, không được! Tôi thò tay bịt miệng Ngân Hách. Không khí trên
bàn an trở nên yên lặng. Tay Ngân Hách đang cầm ly nước.
Chết rồi... bị hố rồi.
"Đưa nước cho chủ tịch uống cũng không được sao?"
"À, cái đó... không phải, ý tôi là rót nước đầy ly rồi hãy đưa bố... ha ha!"
Tôi cười gượng gạo. Bố, Ngân Hách và ngay cả dì cũng nhìn tôi với ánh
mắt cảnh giác, tôi cũng cảm thấy mất mặt quá.
Trên đường cùng Ngân Hách đến trường, tôi van xin suốt cả dọc đường.
Hôm đó, lúc nghe giảng bài, tôi không biết có nghe được gì không. Lúc tan
học về nhà, tôi vẫn xin hắn.
Thật ra tôi cũng biết, hắn gánh trách nhiệm giữ bí mật cho tôi đã là chuyện
rất khó. Nhưng tôi vẫn xin hắn giúp đỡ, tôi thừa nhận, mình là người ích
kỷ.
Vì là thứ 7, tôi về nhà sớm hơn chút xíu. Đi thẳng về phòng, vừa mở cửa,
Kijou đã mừng rỡ đón tôi. "Ai chà, Kijou nhớ mẹ hả?"
"Chả trách sao giống như thế."
"Thật không? Kijou đáng yêu. Cái gì? Tôi và Kijou giống nhau?" Quay lại
nhìn, là Ngân Hách đang dựa vào khung cửa cúi xuống nhìn tôi và Kijou.
"Thế tôi cũng đáng yêu rồi?"
"Không, mặt giống chó."
"Ừ, giống chó. Này?!"
"Luôn bị chi phối."
"Tức chết được. Phải rồi, cậu sẽ giữ bí mật chứ? Tôi nuôi thêm vài ngày
nữa nhé? Kijou vẫn còn nhỏ quá."
"Nếu cứ thế này thì có tình cảm rồi càng không dễ đuổi đi." Ngân Hách cằn
nhằn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.