thương, rủi ro quá lớn. Tôi lật chiếc chăn đang đắp trên người anh ta lên,
nhìn những bộ phận khác, không có vết thương khác. Không còn cách nào,
tôi đành đi tìm bác sĩ Trần - phụ trách của anh ta.
*
"Chào bác sĩ Trần, làm phiền anh kể lại bệnh tình cụ thể của Lưu Thần
Bân cho chúng tôi biết." Tôi nói.
"Toàn thân bị bỏng diện tích lớn, bỏng cấp độ hai đến cấp độ ba, ừm,
vậy thôi." Bác sĩ Trần nói.
"Vị trí thế nào?" Tôi mở atlas cơ thể người trong sách mô hình chấn
thương.
Bác sĩ Trần chỉ vào atlas, chỉ từng vị trí bị thương của Lưu Thần Bân.
Tôi ghi chép lại lời kể của bác sĩ Trần vào sổ tay. Có thể thấy, chủ yếu là
phần lưng và trên cánh tay trái của Lưu Thần Bân bị bỏng, ngực và bụng
đều bình thường.
"Vết thương trên đầu anh ta nghiêm trọng lắm sao?" Tôi hỏi.
Bác sĩ Trần nhíu mày, lấy một tấm phim chụp CT và một tấm phim
chụp cộng hưởng từ ra, gắn chúng lên bảng đèn chiếu và nói, "Theo như
phim chụp thì não bộ của anh ta không hề bị chấn thương."
"Bị nổ mà không bị chấn động não gì đó ư?" Lâm Đào hỏi.
Bác sĩ Trần lắc đầu, nói, "Rõ ràng lực tác động của vụ nổ không lớn,
đã chụp CT toàn thân anh ta rồi, không có vết thương nào khác."
"Nếu vậy vì sao anh ta lại hôn mê?" Tôi có chút nghi ngờ.
"Chuyện này tôi không rõ." Bác sĩ Trần nói, "Chúng tôi lo anh ta bị
ngộ độc carbon, còn tiêm động mạch để kiểm tra nồng độ