Hà An Nhiên nhanh chóng nhắn lại một câu.
‘Ăn rồi.’
Mấy ngày nay Chu Duyên Xuyên không gọi điện thoại cho cô, ngay
cả Tống Trân cũng không mấy khi liên hệ, cho dù có gọi thì cơ bản cũng
chỉ trong vòng vài phút đã kết thúc.
Nghe Tống Trân nói, gần đây việc quay phim đã tiến vào giai đoạn kết
thúc. Toàn bộ phim trường ai ai cũng bân rộn, mỗi ngày đều phải làm việc
đến rạng sáng mới có thể kết thúc công việc. Đặc biệt là Chu Duyên Xuyên
và Tề Nghiễm Ninh, hai người họ là hai diễn viên chính, suất diễn nhiều
hơn so với các diễn viên khác, mỗi lần nghỉ ngơi thì chỉ có hơn mười phút,
mệt đến mức vừa dính vào ghế là có thể chìm vào giấc ngủ.
Tin nhắn của cô vừa gửi thành công chưa đến vài giây, Chu Duyên
Xuyên đã gọi đến.
“Alo?”
“Đỡ cảm chưa?” Giọng của anh dịu dàng từ tính.
“Đã sớm tốt rồi.”
“Vậy thì tốt.”
“Vâng.”
Hà An Nhiên đột nhiên rất muốn hỏi anh, những lời anh nói tối hôm
đó có phải là thật không, nhưng khóe môi cô mấp máy, cuối cùng lại không
nói được thành lời.
Đột nhiên bên kia điện thoại truyền đến tiếng gì đó, một lát sau, cô
mới nghe được giọng Chu Duyên Xuyên, hình như đầu kia có người gọi
anh, nói là sắp bắt đầu quay.