NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 301

Lâm Văn Trúc đi thẳng đến, dùng ngữ khí tò mò hỏi, “Đây là đang làm

gì?”.

“Mộc nhĩ tươi không thể dùng ngay, trước tiên phải dùng nước ấm ngâm

rửa sạch…” Giọng Bích Nhu lí nhí.

“Tôi rất đáng sợ sao, sao cô vẫn cúi đầu mãi thế.”

Một người quản việc ở bên cạnh sợ Bích Nhu không biết nói chuyện sẽ

đắc tội với quý nhân, “Con bé này tính cách vốn đã như thế rồi, nhút nhát,
hướng nội, không thích nói chuyện”.

Lâm Văn Trúc cười cười, “Vậy ư?”.

Người quản việc: “Đúng vậy đúng vậy, cho nên đừng so đo với nó, con

bé này thật sự là người như thế, không phải là cố ý đâu…”.

Lâm Văn Trúc nghiêng đầu, như nhớ lại gì đó, “Tôi có một người chị,

tính cách cũng như thế, nhìn thấy cô bé này thì đột nhiên cảm thấy rất
giống người chị của tôi, thật khiến tôi hoài niệm mà”.

Người quản việc cũng không biết nên nói gì.

Bích Nhu càng không dám lên tiếng, từ lúc Lâm Văn Trúc tiến vào, Bích

Nhu đã cầu khẩn đối phương không phải là đến tìm mình, kết quả Lâm Văn
Trúc thật sự đến tìm mình. Cô nàng không hiểu, vì sao Lâm Văn Trúc
không chịu bỏ qua cho mình chứ? Liên tưởng đến mấy nhân vật cao xa khó
với thích tóm lấy thóp của người khác, rồi thông qua cái thóp đó yêu cầu
đối phương làm việc cho mình, sắc mặt Bích Nhu càng trắng bệch.

Lâm Văn Trúc cười cười, “Đi thôi!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.