NGƯỜI TRONG VÁN MÊ TÌNH - Trang 411

Nghĩ đến đây, khóe miệng Diệp Khuynh Mặc để lộ ra nét cười như có

như không, “Tam đệ lương thiện như thế, từ ngày giỗ của mẫu thân đệ mà
nghĩ đến ngày giỗ của mẫu thân ta, nhưng mà không biết người lương thiện
như đệ có đi cúng bái nhị đệ vào ngày giỗ của đệ ấy không nhỉ”.

“Ở bên ngoài đại ca vẫn luôn có cái danh nhân nghĩa, ngày giỗ của nhị

ca, sao đại ca không quay về? Ồ, huynh bận tối mắt tối mũi, không thể
quay về, cho nên mới quên mất, chứ không phải là không dám đi.”

“Tam đệ có ý gì đây, cái gì gọi là ta không dám đi?”

Diệp Khuynh Lăng cười, lại uống một ngụm trà, tách trà thấy đáy, hắn sờ

tách trà đã mất đi độ ấm, lòng càng không còn độ ấm hơn tách trà này, “Đệ
cũng chỉ là nghe nói thôi, sau khi người ta chết, vào ngày giỗ linh hồn sẽ
quay về, cho nên thường thì vào lúc đó, hung thủ hại chết họ đều sẽ trốn rất
xa”.

Diệp Khuynh Mặc trực tiếp ném tách trà xuống dưới chân Diệp Khuynh

Lăng, “Ta thấy đệ càng ngày càng hư hỏng rồi đấy, nên bị giáo huấn rồi”.

“Uy phong của đại ca lớn thật, đáng tiếc nhà họ Diệp chúng ta còn chưa

đến lượt huynh làm chủ đâu, mặc dù huynh đã không thể chờ đến lúc được
làm chủ nữa rồi.”

Diệp Khuynh Mặc cười lạnh, “Còn đệ, cũng không biết xấu hổ mà nhắc

đến nhị đệ, quả nhiên là vô tâm vô tình đến cực điểm rồi”.

“Sao đệ không thể nhắc đến huynh ấy? Dù sao thì cũng đâu phải đệ hạ

thuốc trong thức ăn của huynh ấy, cũng chẳng phải đệ lòng lang dạ sói ngay
cả huynh đệ cũng không bỏ qua, càng không phải đệ dối trá bạc tình hại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.