NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 195

không có bạn bè nào cả.
- À
Một sự im lặng khủng khiếp bao trùm phòng cử, càng khủng khiếp hơn đối
với Liz vì như mốt đứa bé mù giữa đám người sáng, nằng bị cô lập với mọi
người xung quanh. Họ có thể đo lường các câu trả lời của nàng theo một
tiêu chuẩn bí mất nào đó, và nàng không thể biết được họ đã tìm ra cái gì
qua sự im lặng ghê rợn này.
- Cô kiếm bao nhiêu tiền mỗi tuần, Elizabeth?
- Sáu Anh kim mỗi tuần.
- Cô có món tiền để dành nào không?
- Một chút. Vài Anh kim.
- Tiền thuê phòng của cô là bao nhiêu
- Năm mươi Shiling mỗi tuần.
- Nhiều đấy chứ, phải không Elizabeth? Gần đây cô có trả tiền thuê phòng
không?
- Nàng lắc đầu nói một cách khổ sở. Karden tiếp :
- Tại sao không? Cô không có tiền sao?
Nàng trả lời bằng một tiềng thì thầm :
- Tôi vừa có mốt giao kèo mướn nhà. Có ai đã kí giao kèo và gửi đến cho
tôi.
- Ai ?
- Tôi không biết.
Nước mắt ràn rụa trên mắt nằng.
- Tôi không biết… xin đừng hỏi gì nữa. Tôi không biết ai … Sáu tuần trứơc
một ngân hàng trong thị xã đã gửi lại … Một cơ quan Từ thiện nào đó đã
làm việc đó… Mốt nàn Anh kim. Tôi xin thền khộng biết là ai… Họa bảo
đậy là một món quà của mốt cơ quan Từ thiện. CÁc ông có thể biết một
điều… Xin cho tôi biết ai…
Úp mặt vào hai lòng bàn tay nàng khóc nức nở, lưng vẫn quay về phía Tòa,
vai nàng run lên theo nhịp thổn thức làm thân hình run rẩy. Không ai cử
động, và cuối cùng nàng hại tay xuống nhưng không ngẩn lên.
Karden chỉ hỏi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.