NGƯỜI TỪ MIỀN ĐẤT LẠNH - Trang 20

- Ông muốn nói gì? Đủ là thế nào?
- Tôi tự hỏi anh đã mệt mỏi chưa, chán chưa?
Im lặng thật lâu.
Cuối cùng Leamas nói :
- Cái đó tuỳ ở ông.
- Chúng ta phải sống không cảm tình, chứ gì. Dĩ nhiên là không thể như
vậy được. Chúng ta xử sự thế đối với nhau, cứng rắn quá ; nhưng bản chất
chúng ta không như thế. Ý tôi định nói là người ta không thể ở ngoài trời
lạnh giá mãi được, người ta phải đi tránh cái lạnh chứ. Anh hiểu ý tôi
không?
Leamas hiểu. Chàng còn nhớ con đường dài ở phía ngoài Rotterdam, con
đường dài thẳng tắp cạnh những cồn cát, và dòng suối người tị nạn dọc theo
đó. Thế rồi, chiếc phi cơ nhỏ xíu từ xa bay đến, dòng người ngừng lại và
nhìn về nó đang tới gần, ngay trên những cồn cát. Liền đó là cảnh hỗn loại,
là địa ngục phi lý, khi những trái bom rơi trúng con đường.
Sau cùng Leamas bảo :
- Tôi không thể tiếp tục nói chuyện như thế này mãi được. Ông muốn tôi
làm gì bây giờ?
- Tôi muốn anh ở ngoài trời lạnh thêm chút nữa.
Thấy Leamas vẫn im lặng, Control lại nói tiếp “
- Theo tôi hiểu, luân lý của nghề chúng ta dựa trên một giả thuyết mà thôi.
Đó là chúng ta sẽ không bao giờ gây hấn. Anh nghĩ thế có đúng không?
Leamas gật đầu. Làm bất cứ gì để khỏi phải nói chuyện.
- Tức là ta làm đủ chuyện một cách bất đắc dĩ, chỉ vì ta phải tự vệ. Như vậy
cũng là hợp lý. Ta làm những chuyện bất đắc dĩ để các người dân thường ở
đây và nơi khác được ngủ yên trên giường ban đêm. Nói thế có lãng mạn
lắm không? Dĩ nhiên thỉnh toảng chúng ta đã làm những điều rất đáng
trách.
Ông ta nhe răng cười như một cậu bé học sinh:
- Riêng về vấn đề đạo đức thì chúng ta không ngại. Dù thế nào, ta không
thể so sánh lý tưởng của bên này với những phương pháp của bên kia.
Leamas bối rối. Chàng đã từng nghe Control nói đủ thứ bá láp trước khi đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.