NGƯỜI VIỆT TỪ NHÀ RA ĐƯỜNG - Trang 27

12

HOA VÀ CỎ

N

guyễn Trãi có câu thơ:

Hoa thường hay héo, cỏ thường tươi.
Hoa là phần tinh tuý nhất của cây, phải chăm bón vun trồng dày công

phu, hoa mới ở với con người ít bữa rồi héo tàn không gì cưỡng được.
Nhưng dù héo tàn thì nó vẫn là hoa, còn để lại niềm vui trong lòng người
nhiều thời gian nữa, như cô cái được tặng bông hồng đầu tiên, như người
chơi hoa chọn được cành đào "thế" tuyệt đẹp một năm nào đó... Và hoa là
tượng trưng của cái đẹp, cái tốt, cái lành ai cũng cần hướng tới.

Còn cỏ? Ngoại trừ đôi ba thành phố trồng cỏ cho xanh mát, hay triền đê

vừa bồi đắp hoặc trên nấm mộ mới cần một vừng cỏ để che cho ai kia vừa
rời bỏ cuộc đời... thì hầu như cỏ là loài cây dại, không ai trồng nhưng nó có
mặt ở hầu khắp mọi nơi, nhổ đi, cắt đi, đốt đi, chúng vẫn mọc lại. Cỏ tượng
trưng cho một điều gì đó phải dè chừng, nếu không cẩn thận nó có thể lấn
át cả hoa.

Ấy là nói ngoài thiên nhiên. Còn lòng người thì sao nhỉ? Trong sâu thẳm,

ai cũng có bông hoa của đời mình và ai cũng có mầm cỏ lẫn vào trong đó.

Học được điều tốt, làm được điều tốt thật khó, cả đời vẫn chưa thể đủ.

Nhưng cái xấu, cái ác nó tiêm nhiễm vào người thì nhanh lắm, nó có thể
biến thành thói quen cũng nhanh lắm. Lúc bé ăn trộm quả trứng lớn lên có
thể ăn trộm con bò. Ngụm rượu đầu tiên đắng ngắt nhưng khi nghiện thì
bao nhiêu rượu cũng không vừa. Kẻ tham ô, chỉ ăn gian tí chút, nhưng
thành quen có thể trở thành tội phạm ghê gớm, dám ăn chặn tiền của gia
đình thương binh liệt sĩ... Đó chính là kẻ đã để cho cỏ lấn át mất hoa trong
con người mình. Có bao nhiêu thứ cỏ dại luồn lách, lẩn khuất quanh ta và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.