NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 166

- Thế nghĩa là không.

Matt mỉm cười, cố gắng đẩy nhưng rắc rối của ngày hôm nay ra khỏi tâm
trí. Về chuyện đó, Paul và Ethan rất giỏi.

Họ đến Cathay, một nhà hàng Trung Quốc kiểu cũ với những món cổ điển
như mì xào và trứng tráng, ghế ngồi giả da nứt nẻ, và một bà già khó chịu
ngồi sau quầy tính tiền chăm chăm nhìn khách ăn như thể sợ họ chôm mất
thìa nĩa.

Đồ ăn đẫm dầu mỡ, nhưng phải vậy mới được. Lũ nhỏ ăn cả tấn. Đến
McDonald thì chúng cảnh vẻ lắm. Có lẽ chúng chỉ ăn được hết nửa cái
bánh mỳ kẹp và một tá khoai chiên. Ở đây thì chúng vét sạch đĩa. Những
nhà hàng Trung Quốc hẳn sẽ phát tài nếu họ chịu phát thêm đồ chơi ăn theo
phim ảnh.

Ethan, như thường lệ, rất hiếu động. Paul thì mực thước hơn. Hai đứa được
nuôi dạy cùng một cách, cùng một nhóm gene, vậy mà chúng khác nhau
hoàn toàn. Ethan rất hay pha trò. Không khi nào nó ngồi yên. Nó bừa bãi,
sôi nổi và né tránh nhưng cử chỉ âu yếm. Paul thì luôn luôn theo đúng các
đường nét mỗi khi tô màu. Chỉ cần phạm một lỗi cũng làm nó thất vọng.
Nó là người sâu sắc, chơi thể thao khá và thích được ôm ấp.

Bản tính đánh bật sự nuôi dạy.

Trên đường về, họ tạt vào quán kem Dairy Quen. Phần kem vani Ethan bôi
lên người còn nhiều hơn cả phần nó ăn. Khi lái xe vào trong sân, Matt ngạc
nhiên thấy Marsha vẫn chưa về. Anh dẫn bọn trẻ vào nhà - anh có chìa
khoá - và tắm cho chúng. Đã tám giờ tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.