NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 186

Đó chính là điều mà cuộc gọi tới chiếc camera phone của cậu đã gây nên.
Nó đánh thức cậu ra khỏi giấc mộng đẹp.

Anh không thể nói gì.

- Tôi biết tôi không bao giờ vượt qua được chuyện đã xảy ra, - Sonya
McGrath nói - Đơn giản vì không có cách. Nhưng tôi đã tưởng… Tôi đã hy
vọng cậu có thể.

Matt đợi bà nói tiếp. Nhưng bà không nói nữa. Đột nhiên bà đứng dậy, như
thể đã nói quá nhiều. Họ tiến về lối ra. Sonya hôn lên má anh và khi hai
người ôm nhau, họ giữ lại lâu hơn thường lệ. Anh có thể, như thường lệ,
cảm thấy sự đổ vỡ toát ra từ con người bà. Cái chết của Stephen vẫn hiện
diện ở đó, trong từng giây phút trong từng cử chỉ. Anh ta ngồi chung với
họ, làm người đồng hành vĩnh viễn của họ.

- Nếu cậu cần tôi, - bà thì thầm, - cậu cứ gọi. Bất cứ lúc nào. Tôi sẽ làm thế.

Anh nhìn bà đi xa dần. Anh nghĩ về điều bà vừa nói, về lằn ranh mong
manh giữa giấc mơ đẹp và cơn ác mộng, và khi bà hoàn toàn khuất hẳn sau
chỗ rẽ, anh mới quay đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.