NGƯỜI VÔ TỘI - Trang 230

- Tôi có thể hỏi cô một câu không?

Loren quay lại nhìn nàng.

- Tại sao bà sơ ấy lại bị giết?

- Sao chị lại hỏi thế?

Marsha lại nhún vai.

- Tôi cho là câu hỏi tự nhiên thôi. Không thì sao cô lại đến đây?

- Tôi không thể tiết lộ chi tiết với chị. Tôi xin lỗi.

Marsha không nói gì. Loren mở cửa và bước ra sân.

Mặt trời vẫn toả sáng trên cao, những ngày tháng Sáu dài dằng dặc. Bọn trẻ
chạy nhảy và chơi đùa với vẻ tự do kỳ diệu. Người lớn không bao giờ chơi
như thế được. Một triệu lần không được. Loren nhớ lại thời trẻ khi nàng
giống hệt một thằng con trai, nhưng tháng ngày nàng có thể chơi trò Chiếm
Chốt
(1) và không một giây nào thấy chán. Nàng tự hỏi không biết Marsha
Hunter có bao giờ làm thế, có bao giờ ra ngoài chơi trò Chiếm Chốt với các
con, và suy nghĩ đó khiến Loren cảm thấy nhói đau.

Giờ thì không còn thời gian cho chuyện đó đâu.

Chắc Marsha sẽ quan sát từ cửa sổ bếp. Loren cần phải làm chuyện này thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.