NGƯỜI XANH CỦA TRÁI ĐẤT HỒNG - Trang 202

– Tất nhiên rồi! Bản thân giới động vật phải thích ứng với xung quanh chứ.
Mà ở đây cái gì cũng đơn điệu tất: thảo nguyên chỉ rặt một loại cỏ nhất
định và hai đại dương. Trong thảo nguyên thì khí hậu khắp nơi đều gần như
nhau. Không có núi, không có tuyết, không có sa mạc. Chúng chẳng phải
đấu tranh với cái gì để sinh tồn cả. Chắc vì thế mà cuộc sống phát triển rất
chậm, vì phát triển cũng chẳng để làm gì.

Họ yên lặng. Họ yên lặng trước hết vì đàn thú dữ đã chạy đến chỗ đánh
nhau ban nãy và biến mất trong đám cỏ.

Kvat cau có nhận xét: – Chén nốt xác đồng loại đấy.

Thứ nữa, các nhà du hành yên lặng bởi vì Ten quả thực đã nói đúng. Ai mà
chẳng biết sinh vật phát triển được chỉ bằng cách khắc phục trở ngại. Kẻ
lười nhác thì không bao giờ phát triển được. May lắm thì hắn ta đâm béo
phì ra như con Sarik bị bó chặt trong hành lang nhà bếp kia. Còn ai đặt ra
cho mình những nhiệm vụ khó khăn và phấn đấu để thực hiện những nhiệm
vụ ấy thì người đó sẽ phát triển và chiến thắng. Trong bất kỳ cuộc sống nào
cũng vậy, trên bất kỳ hành tinh nào cũng vậy.

– Hóa ra nếu không có khó khăn, không phải khắc phục khó khăn thì cuộc
sống trở nên buồn tẻ à? –
Iuri trầm ngâm hỏi và Miro lập tức đáp lại: – Còn
tệ hơn nữa kia! Nó sẽ ngừng đọng và không bao giờ thành cuộc sống có lý
trí được.

Ten nhíu mày: – Cái đó thì rõ rồi. Đã đến lúc bắt tay vào việc dự trữ các
phân tử protein thôi.

– Nhưng … cái lũ thằn lằn này … cũng …

– Được thôi. Nếu các cậu không thích thằn lằn thì ta tìm những con gì bị
chúng ăn vậy.

Tất cả chăm chú nhìn Ten. Lời lẽ cậu ta có chứa đựng một điều gì đấy hình
như không thể hiểu nổi, không thể chấp nhận nổi.

– Sao các cậu nhìn tớ ghê thế? Lũ thằn lằn này cũng chẳng ăn thịt là gì?
Có đúng không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.