CHƯƠNG 23
Mặt Langdon vẫn bị ép chặt xuống cỏ. Sức nặng của anh chàng đặc vụ trên
người ông thật ghê gớm.
Rất lạ là ông chẳng cảm thấy gì cả.
Cảm xúc của Langdon tản mát và tê liệt - những tầng cảm xúc buồn rầu,
sợ hãi và giận dữ bện xoắn vào nhau. Một trong những bộ óc xuất chúng
nhất của thế giới - một người bạn thân thiết - vừa bị giết hại công khai bằng
cách thức tàn bạo nhất. Cậu ấy bị giết chỉ một lúc trước khi kịp tiết lộ phát
hiện lớn lao nhất đời mình.
Giờ Langdon nhận ra sự mất mát bi thảm về sinh mạng con người còn đi
kèm với một mất mát thứ hai - mất mát khoa học.
Giờ thế giới có thể không bao giờ biết về những gì Edmond đã tìm được.
Langdon bỗng thấy nổi giận, tiếp theo là quyết tâm sắt đá.
Tôi sẽ làm mọi việc có thể để tìm ra kẻ nào chịu trách nhiệm về việc này.
Tôi sẽ phát huy di sản của cậu, Edmond. Tôi sẽ tìm cách chia sẻ phát hiện
của cậu với thế giới.
“Ông đã biết,” giọng người cận vệ rít lên, sát bên tai ông. “Ông định tiến
tới bục như thể ông biết có chuyện sắp xảy ra.”
“Tôi… đã… được cảnh báo,” Langdon cố xoay xở, gần như không thở
nổi.
“Kẻ nào cảnh báo?!”
Langdon cảm thấy cái tai nghe biến năng của mình bị vặn và lệch đi trên
má. “Cái tai nghe trên mặt tôi… đó là một hướng dẫn viên tự động. Máy
tính của Edmond Kirsch đã cảnh báo tôi. Nó phát hiện ra có điểm bất thường
trong danh sách khách mời - một đô đốc về hưu thuộc hải quân Tây Ban
Nha.”
Lúc này, đầu người cận vệ gần tai Langdon nên ông có thể nghe rõ tai
nghe bộ đàm của người ấy sột soạt hoạt động. Giọng nói trong bộ đàm hổn