NGUỒN CỘI - Trang 267

CHƯƠNG 48

Khi chiếc Uber của Ávila phóng về phía Đông xuyên qua màn đêm đen đặc,
vị đô đốc tự hỏi trong những năm tháng là một sĩ quan hải quân, ông ta đã
bao nhiêu lần cập cảng Barcelona.

Cuộc sống trước kia của ông ta dường như giờ là một thế giới xa vời, đã

chấm dứt trong một thoáng chốc dữ dội ở Seville. Số phận là một cô ả tàn
nhẫn và khó lường, nhưng giờ đây dường như lại có một sự cân bằng kỳ lạ.
Cũng chính cái số phận đã xé nát cõi lòng ông ta ở Nhà thờ lớn Seville giờ
đây lại ban cho ông ta cuộc sống thứ hai - một sự khởi đầu mới sinh ra ngay
trong những bức tường điện thờ của một nhà thờ lớn hoàn toàn khác.

Thật mỉa mai, người đưa ông ta tới đó lại là một chuyên gia trị liệu thể

chất giản dị có tên Marco.

“Một cuộc hội kiến giáo hoàng ư?” Ávila đã hỏi huấn luyện viên của

mình mấy tháng trước, khi lần đầu tiên Marco nêu ra ý tưởng. “Ngày mai ư?
ở Rome?”

Tây Ban Nha,” Marco trả lời. “Giáo hoàng ở đây.”
Ávila nhìn anh ta như thể anh ta bị khùng. “Truyền thông đâu có nói gì

chuyện Đức Thánh cha ở Tây Ban Nha.”

“Có niềm tin một chút nào, ngài Đô đốc,” Marco bật cười đáp. “Trừ phi

ông phải đi đâu đó ngày mai chăng?”

Ávila nhìn xuống cái chân bị thương của mình.
“Chúng ta sẽ đi lúc chín giờ,” Marco gợi ý. “Tôi hứa chuyến đi nho nhỏ

của chúng ta sẽ bớt đau đớn hơn hẳn ở trung tâm phục hồi.”

Sáng hôm sau, Ávila mặc bộ đồng phục hải quân mà Marco đã lấy về từ

nhà Ávila, ôm một đôi nạng, và đi cà nhắc tới xe của Marco - một chiếc Fiat
cũ. Marco lái ra khỏi bệnh viện và chạy thẳng về phía Nam trên Đại lộ Raza,
cuối cùng thì rời khỏi thành phố và nhập vào Cao tốc N-IV xuôi xuống phía
Nam.

“Chúng ta đi đâu đây?” Ávila hỏi, đột nhiên cảm thấy bồn chồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.