NGUỒN CỘI - Trang 320

vấn đề này. Hãy nhớ, Edmond và Valdespino đã gặp nhau trước khi sự kiện
ở bảo tàng bắt đầu.”

Nàng gật đầu, trông không lấy gì làm chắc chắn. “Dù thế nào thì anh cũng

đang gặp nguy hiểm.”

Đột nhiên họ đều nhận ra có tiếng còi văng vẳng vọng lại từ phía xa.
Langdon cảm thấy máu chảy nhanh hơn. “Chúng ta cần tìm bài thơ này

ngay bây giờ,” ông tuyên bố, quay trở lại việc tìm kiếm các giá sách. “Thực
hiện bài thuyết trình của Edmond là chìa khóa bảo đảm sự an toàn của chúng
ta. Nếu chúng ta công khai, khi đó bất kỳ ai đang cố bắt chúng ta im lặng sẽ
nhận ra họ đã quá trễ.”

“Đúng,” Winston nói, “nhưng giới chức địa phương vẫn đang săn lùng

ngài với tội danh bắt cóc. Ngài sẽ không an toàn trừ phi ngài đánh bại hoàng
cung trong cuộc chơi của chính họ.”

“Bằng cách nào chứ?” Ambra gặng hỏi.
Winston nói tiếp không chút do dự. “Hoàng cung dùng truyền thông

chống lại các vị, nhưng đó là con dao hai lưỡi.”

Langdon và Ambra lắng nghe trong khi Winston phác thảo nhanh một kế

hoạch rất đơn giản, mà Langdon phải thừa nhận sẽ lập tức tạo ra sự bối rối
và hỗn loạn cho những kẻ tấn công họ.

“Tôi sẽ làm theo,” Ambra đồng ý.
“Cô chắc chứ?” Langdon thận trọng hỏi nàng. “Sẽ không có đường về cho

cô đâu.”

“Anh Robert,” nàng nói, “tôi là người kéo anh vào vụ này, và giờ anh

đang gặp nguy hiểm. Hoàng cung có gan dùng truyền thông làm vũ khí
chống lại anh và giờ tôi sẽ dùng gậy ông đập lưng ông thôi.”

“Rất thích đáng,” Winston nói thêm. “Kẻ nào sống nhờ lưỡi gươm sẽ chết

vì lưỡi gươm.”

Langdon như không tin nổi. Phải chăng máy tính của Edmond thật sự vừa

diễn giải lại Aeschylus

*

? Ông băn khoăn liệu trích dẫn Nietzsche có thích

hợp hơn không: “Bất kỳ kẻ nào chống lại quái vật cần hiểu rằng trong quá
trình ấy mình không hề biến thành quái vật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.