NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 118

Cung Thị Lan

Nha Trang Dấu Chân Kỷ Niệm

Chương Mười Bảy

Biết bao lần Hạ chịu khó đu theo những chuyến tàu chợ, len lỏi đứng trong
đám đông người và hàng hóa để hy vọng về nhà gặp lại Thảo Vy. Nhưng, ý
định của Hạ không thể được toại nguyện. Nhỏ Thảo Vy lười viết thư cho
nên hai chị em không có dịp hẹn nhau về nhà cùng một lúc. Những lần về
nhà như thế, Hạ thường treo võng, nằm giữa cây dừa và cây vú sữa để nhìn
lên những cành cây, tán lá, mơ mộng chuyện xa xôi và để lắng nghe những
tiếng kêu của chiếc khoen cổng gỗ trước nhà bác Cả.
Quân thường xuất hiện, khi ngọn đèn nhà Hạ sáng lên vài phút, và
ngồi trên sạp gỗ để nói chuyện với Hạ. Sự xuất hiện của Quân trong lúc má
và Thảo Vy không có ở nhà làm cho Hạ cảm thấy vơi buồn và đỡ nhớ hai
người hơn. Tuy nhiên, Hạ khẳng định với lòng: không bao giờ là nạn nhân
lấp khoảng trống của anh ta.
- Quân xuống nhà Hạ chơi hoài không sợ bạn gái thắc mắc sao?
Đôi mắt Quân long lanh trong bóng tối:
- Quân đâu có bạn gái mà sợ bị hiểu lầm hay thắc mắc?
- Nhưng Hạ sợ lắm!
- Sợ gì?
- Sợ bạn trai Hạ thắc mắc chứ còn gì nữa? Đan Hạ có bạn trai sao?
Triệu đã có vợ rồi mà?
Hạ bực bội, nghĩ thầm, “Anh ta nghĩ trên đời này chỉ có anh ta và
Triệu thôi ư?” và lớn tiếng cãi:
- Ai nói Triệu là bạn trai của Hạ hồi nào?
-Vậy bạn trai của Hạ là ai?
Hạ nhìn thẳng vào mắt Quân, như đã từng luyện khi nhìn học
trò, và cố giữ giọng nói hết sức thành thật.
- Một người trong thành phố này cũng đi dạy như Hạ. Người này
không xa lạ với Quân đâu.
- Sao kỳ vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.