NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 24

vào cái cột trống, Hạ lại nhìn trừng trừng về phía lớp học của mình và bước
nhanh như chạy.
Đoan Hạnh có mặt trong lớp đâu từ lâu đời. Có lẽ nhỏ này cũng sợ ánh
nhìn của lũ con trai nên đến trường sớm. Hạnh ra hiệu cho Hạ đến gần và
chìa tay cho Hạ mấy viên kẹo dừa. Kẹo dừa là món hảo của Hạ cho nên Hạ
nhất định phải lấy cho bằng hết. Như mọi lần, Hạnh cố tình thụt tay lại, rồi
giơ viên kẹo ra chờn vờn trước mặt để chọc Hạ. Hạ không vừa, với tay liên
tục để chụp cho bằng được viên kẹo cuối cùng ấy. Không tránh được bàn
tay tấn công tới tấp của Hạ, Đoan Hạnh đánh rơi viên kẹo ra khỏi nắm tay.
Viên kẹo vuông, nhỏ bé, đáng thương, lăn xuống dưới đất mà Hạ vẫn
không tha. Chụp vội lấy nó, Hạ chạy đến cuối lớp cười khanh khách. Đột
nhiên, tiếng động sau lưng làm Hạ khựng lại. Một người con trai “bốn mắt”
đang ngồi ở góc cuối lớp chăm chú nhìn hai đứa. Nín cười, Hạ vội vàng lấy
tay che miệng, và bước nhanh về bàn học. Đoan Hạnh ngồi cạnh cười khúc
khích, thúc cùi trỏ vào khủy tay Hạ. Giả mặt giận, Hạ im lặng. Vài ba phút
sau, con nhỏ rút một tấm thiệp từ một cuốn sách ra và đặt nó trước mặt Hạ.
Tò mò, Hạ mở ra xem. Bên trong tấm thiệp là một đóa hoa bướm khô nằm
dưới mảnh giấy lụa trắng với hàng chữ nắn nót “Mến tặng Đoan Hạnh.
Vân” Hạ há miệng thật lớn, toan reo lên vì cái “bật mí” này thì cha Phương
đã bước vào lớp. Vội vã lấy lại tấm thiệp, Đoan Hạnh đút nó vào trong tập
vở rồi cùng cả lớp đứng dậy chào cha. Đứng bên cạnh Hạnh, Hạ hết nhìn
cha rồi quay sang nhìn con nhỏ. Mỉm cười kín đáo, Hạ nhủ thầm: “Hôm
nay không hiểu cha sẽ cho học động từ nào và bắt cả lớp chia động từ ở thể
nào nhưng chắc chắn Đoan Hạnh đang mơ tưởng đến động từ suy nghĩ,
động từ “penser”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.