NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 163

Nàng nhìn thấy chỉ là một mảnh đen tối, sắp đem nàng bao phủ đi vào

bóng tối kia.

Mà Trạm Nhi là ánh sáng duy nhất nàng thấy trong bóng tối, nàng thậm

chí ngay cả hắn đều không muốn tin tưởng sao?

“Ách, Tiểu Tử, ta nói có hơi nặng nề một chút, một mình ngươi ở trong

cung mất đi trí nhớ cũng không dễ dàng. Sư huynh ta hôm nay đụng phải
điểm phiền lòng, đầy mình bực tức, chớ để ý a!” Kì Mặc thấy Tiêu Tử Y
tâm tình suy sụp, mới cảm giác lời mình nói giống như vô cớ gây sự. Nàng
mới nói một câu, hắn trả lời nhiều câu như vậy, hơn nữa lại ra vẻ nói không
đầu không đuôi. Nàng chẳng qua là lo lắng an nguy của hắn, mà hắn ngược
lại nói vài cái không nên.

Tiêu Tử Y mỉm cười, nhìn dáng vẻ Kì Mặc thở phì phì, cười nhạo nói:

“Vừa rồi những lời kia nói cũng không phải ta đi? Rốt cuộc xảy ra chuyện
gì?”

Kì Mặc hai tay vòng ngực, ngửa đầu nhìn trời, hời hợt nói: “Không có gì,

vừa rồi trong cung đụng phải một người gặp trước kia mà thôi.”

Tiêu Tử Y cẩn thận mà đánh giá trên dưới Kì Mặc, phát hiện hắn cảm

nhận được tầm mắt của nàng, đem tay phải của hắn hướng trong ngực rụt
rụt. Nhưng mà vẫn không chạy khỏi con mắt của Tiêu Tử Y “Hừ hừ, ngươi
cư nhiên bị người ta cắt bị thương cổ tay?”

“Không! Không phải cắt làm bị thương! Chỉ là rách ống tay áo mà thôi!”

Kì Mặc liền giống như bị dẫm ở đuôi mèo, nổi trận lôi đình, chủ động vươn
tay ra cho nàng xem.

“A a, chỉ là rách ống tay áo a!” Tiêu Tử Y ngồi ở bên giường, cho Tiêu

Trạm đắp kín mền, thản nhiên nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.