NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 266

Mồ hôi, YY lại YY, Tiêu Tử Y tự gõ trán, biết nàng nếu bị phát hiện mất

tích, thì chắc chắn là chuyện hưng sư động chúng. Hoàng đế dù có đem
Đông Nhạc miếu lật tung cũng phải tìm ra nàng.

Nhưng vấn đề là nàng không muốn đem sự tình náo loạn đến cái loại

trình độ đó. Rất mất mặt.

Tiêu Tử Y thở dài, đang cúi đầu buồn bực nên làm thế nào cho phải lại

nghe được một tiếng bước chân cực kỳ nhẹ tới gần nàng. Theo lý thuyết mà
nói thính giác nàng hiện tại bởi vì cơ thể nàng không biết dùng nội lực mà
trở nên thập phần linh mẫn, nhưng thính giác linh mẫn thế cũng chỉ có thể
nghe ra thanh âm nhẹ như vậy, đủ thấy người tới võ công mạnh bao nhiêu.

Chẳng lẽ là muốn ám sát người của nàng? Tiêu Tử Y hối hận không kịp,

nhưng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên xác nhận. Trong hoàng cung
vốn là không cho người hỗn tạp nhàn rỗi tùy tiện vào, cho nên mới cho
cung nữ trói gà không chặt đi ám sát nàng. Nhưng hiện tại đã xuất cung rồi,
chuẩn bị một người mang võ nghệ giả làm đạo sĩ cũng không khó khăn gì
đi?

Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu Tiêu Tử Y, nàng còn chưa kịp

kinh hoảng, liền nghe được một thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái tựa đồ sứ
của ai đó, chần chờ mở miệng nói: “Ngươi là. . . . . . Trường Nhạc công
chúa?”

Nàng làm sao lại thấy như đã nghe qua cái thanh âm này ở đâu đó?

Hoảng loạn trong lòng Tiêu Tử Y như kỳ tích bị thanh âm dễ nghe này xoa
dịu, nàng ngẩng đầu, thấy một bóng người, nhưng là ánh mặt trời đối diện
vừa vặn làm đau nhói cặp mắt của nàng, không khỏi làm nàng nhắm chặt
mắt lại.

Cảm thấy một bóng đen bao phủ trên đầu nàng, Tiêu Tử Y lại mở mắt,

phát hiện đối phương quan tâm thoáng cúi người, dùng thân thể của chính

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.