A, quả nhiên là tiểu hài tử đáng yêu nhất. Luôn nói thật, thật là làm cho
người khác vui vẻ. Tiêu Tử Y đỏ mặt.
“Trạm Nhi, ngươi có biết có người xấu muốn bác không tốt không?” Tiêu
Tử Y sửa lại tâm tình, đứng lên lôi kéo Tiêu Trạm đi đến một bên thượng
nhuyễn ngồi xuống, lấy điểm tâm trên bàn cho hắn ăn.
Tiêu Trạm nhu thuận gật đầu một cái, tế thanh tế khí nói: “Biết, nghe nói
cô cô còn bị người xấu làm bị thương ở cổ tay. Nhất định rất đau!”
Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Trạm vo thành một nắm
nhìn thượng băng gạc cổ tay nàng, vội vàng đem tay áo kéo xuống che
khuất.”Thật là đau nha! Trạm Nhi nhất định không nghĩ cô cô bị người xấu
đả thương đi?” mấy lần kêu bác, Tiêu Tử Y cũng dần dần hình thành thói
quen xưng hô thế này, càng nói càng dễ gọi .
Tiêu Trạm dùng sức liên tục gật đầu nói : ” cô cô, Trạm Nhi tới bảo vệ
ngươi!” Hắn vốn nhút nhát thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại xuất hiện
thần sắc phẫn hận, ngay cả nắm tay nhỏ nắm đến độ tay căng cả.
Tiêu Tử Y sờ sờ đầu của hắn, vui vẻ cười nói: ” Cô cô thật là cao hứng
nga! Bất quá, Trạm Nhi làm được một chút là được rồi, không cần đem
chuyện tình cô cô có thể nói chuyện nói cho bất luận kẻ nào, được không?”
Tiêu Trạm trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy dấu chấm hỏi, “Ngay cả
hoàng gia gia hoàng nãi nãi (bà nội) cũng không thể nói sao?”
Tiêu Tử Y gật gật đầu, “Không thể nói, ngay cả phụ vương mẫu phi của
ngươi cũng không thể nói nga!” Lại nói tiếp, nàng bây giờ còn cũng không
biết Tiêu Trạm rốt cuộc là đứa nhỏ của ai.
Tiêu Trạm đôi mắt to sáng ngời ảm đạm rồi hạ xuống, nói : “Trạm Nhi
không có mẫu phi. . . . . .”