NHÀ TRẺ HOÀNG GIA - Trang 459

Nam Cung Tiêu là đáng thương nhất vì cái trán đã đỏ hết một cả.

Tiêu Tử Y không có lương tâm cười cười, hi vọng tiểu bá vương này có

thể nhận thức bản thân khi ra ngoài không thể dựa vào sự che chở của ca ca
cùng tỷ tỷ, thì cũng chỉ là một đứa trẻ bình thường mà thôi. Nhìn Nam
Cung Tiêu nín thở một hơi, muốn thắng mà lại bị thua liên tiếp, cắn răng
kêu tiếp tục, nét mặt Tiêu Tử Y hiện ra vẻ ôn nhu tươi cười.

Bất quá nghe tiếng cười giòn thanh của Lý Vân Tuyển và Tiêu Trạm,

Tiêu Tử Y biết rằng nàng từ nhỏ đã được Lý Vân Thanh giáo dục rất tốt,
không bị tư tưởng là nử tử vô tài mới là đức ô nhiễm đến. Nhưng dù có dạy
tốt đến đâu, thì cũng không có nghĩa là Lý Vân Thanh có đủ tư cách làm
cha mẹ. Sao lại có thể khiến cho một đứa nhỏ nói dối chứ? Cho dù là chủ ý
đáng ghét kia là của tên thần linh họ Đàm kia đi nữa, nhưng Lý Vân Thanh
cũng vẫn chấp nhận sao…

Tiêu Tử Y vén màn ra một chút, nhìn đội ngũ nhân mã sau xe điều tốt,

thầm nghĩ hôm nay không biết Lý Vân Thanh có phụ trách nghi thức của
Tàm Lễ không hay là phụ trách lễ Canh nông bên Hoàng đế bên kia? Nếu
vừa vặn có thể gặp thì tốt rồi.

Còn về phần Nam Cung trạch nam kia, Tiêu Tử Y cũng không trông cậy

gì vào hoạt động bên ngoài mà được gặp hắn. Dù sao cũng là trạch nam thôi
mà. Buông màn xe xuống, ngáp vặt một cái thật nhỏ, người Tiêu Tử Y
thoáng lung lay trong xe, cơn buồn ngũ chậm rãi kéo đến. Tối hôm qua
nàng vì vấn đề Nam Cung Sanh có phải là xuyên không đến đây không mà
lăn lộn đến ngũ không được. Tuy biết chính mình đoán mò kết quả là không
được nhưng không khống chế nổi đầu óc của chính mình.

Loáng thoáng giống như đã rất lâu, Tiêu Tử Y bị người lay tỉnh. Vừa mở

to mắt ra, nàng nhìn thấy đôi mắt to trắng đen rõ ràng sáng ngời của Tiêu
Trạm mang theo nét lo lắng im lặng nhìn nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.