” Cô cô . . . . Ngươi quả nhiên rất lợi hại. . . . . .” Tiêu Trạm đi theo Tiêu
Tử Y từng bước từng bước nhìn xuống phía dưới bức tranh, bội phục mà
nói.
Tiêu Tử Y bị tiểu hài tử trắng nõn,mũm mỉm này dùng ánh mắt sùng bái
nhìn, nội tâm cảm giác thỏa mãn thập phần. Chỉ có điều nàng xem xem bên
ngoài sắc trời dần dần tối đi , lo lắng nói: “Trạm Nhi, ngươi vẫn ở chỗ của
ta không sao chứ? Có thể hay không có người lo lắng?”
Tiêu Trạm “A” một tiếng nhảy dựng lên, sốt ruột hô: “Thảm thảm, Huyễn
Hà tỷ tỷ khẳng định phải tức giận! Cô cô, than củi điều có thể hay không
cấp Trạm Nhi một cái? Trạm Nhi sẽ giữ gìn thật tốt!”
Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm thỉnh cầu như là có chuyện lạ, nghĩ cũng chỉ
có đứa nhỏ mới lo lắng này than củi điều là cái gì quý giá gì đó không dễ
dàng cho người ta, nàng khẽ cười nói: “Cầm dùng đi, nhớ rõ đừng tìm
người khác nói bí mật của chúng ta nha!”
Tiêu Trạm gật gật đầu, theo sau có chút ấp a ấp úng nói: ” Cô cô. . . . . .
Có thể hay không. . . . . . Trạm Nhi về sau có rảnh, có thể hay không lại đây
cùng cô cô chơi đùa?”
Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chết đi được của hắn, rốt
cục nhịn không được vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt của hắn, sẳng giọng:
“Đương nhiên có thể, nhanh chút trở về đi! Đỡ phải lần sau sẽ không có cơ
hội lén ra đây!”
Tiêu Trạm vội vàng hướng Tiêu Tử Y thi lễ, sau liền một chồng thanh
kêu thảm thảm chạy ra khỏi thư phòng.
Nhìn bóng lưng nho nhỏ của Tiêu Trạm đi xa, Tiêu Tử Y cười đến phi
thường vui vẻ, cũng là lần đầu tiên đối với cuộc sống sau này sinh ra chờ
mong.