NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 152

- Dạ tôi họ Châu, tên Tam Húy.

Mấy anh em nghe nói đều khen Nhạc Phi:

- Thiệt đại huynh quả là bậc thần thánh rồi.

Châu Tam Húy xưng tên họ xong liền đứng dậy mời Nhạc Phi xem

gươm. Nhạc Phi cũng đứng dậy lễ phép tiếp lấy gươm xem xét hồi lâu rồi
trịnh trọng để lên ghế nói:

- Xin ông hãy cất đi.

Châu Tam Húy ngạc nhiên:

- Sao tướng công xem mà không trả giá? Hay là gươm này cũng không

vừa ý chăng?

Nhạc Phi đáp:

- Vật quí vô song, dù bao nhiêu tiền bạc cũng không thể sánh nổi, tôi

không dám mơ tưởng.

Nói xong xin kiếu từ ngay. Châu Tam Húy liền mời lại hỏi:

- Tướng công biết gì về lai lịch cây gươm này, xin nói cho tôi biết với,

sao lại bỏ đi vội vậy?

Nhạc Phi ngồi lại chưa kịp mở miệng, Tam Húy đã tiếp:

- Nguyên trước kia, ông tôi là võ quan trong triều nên mới có thanh

gươm này để lại nó đến nay kể đã ba đời rồi, đến đời tôi đây thì theo đuổi
nghiệp văn chương nên cây gươm trở thành vô dụng đối với tôi. Ông tôi
trước khi chết có dặn lại rằng: “Sau này nếu có người nào biết gốc tích cây
gươm này thì chỉ cho không mà thôi, chứ không được bán. Nay tiên sinh
biết ngay nó là gươm báu, vậy xin nói cho tôi nghe thử có được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.