NHẠC PHI DIỄN NGHĨA - Trang 18

Nói chưa dứt lời, bỗng thấy thằng bé khóc thét lên. Chàng trai vội nói với

Nhạc Hoà:

- Có lẽ thằng bé đòi bú đấy.

Nhạc Hoà vội vã bế đứa bé vào nhà trong ngay. Mọi người nhìn chàng

trai tỏ lời trách móc:

- Viên ngoại đã nửa đời mới sanh được một mụn con trai coi bằng vàng

ngọc, thế mà chú làm cho nó khóc, cả nhà không yên, mất cả sự vui vẻ.

Nói rồi hỏi thăm bọn gia nhân xem đứa bé đã nín chưa, mới hay đứa bé

vẫn khóc hoài không chịu bú, bạn bè buồn bã lục tục kéo nhau ra về.

Thấy con khóc hoài không chịu nín, ông Nhạc Hoà buồn rầu than thở.

Cuối cùng ông sực nhớ lời của nhà sư căn dặn: trong vòng ba hôm nếu có
điều gì bất trắc thì phải bồng đứa bé bảo vào trong cái chum kia thì tự nhiên
bình yên vô sự.

Ông ta vội bảo vợ bồng đứa bé để vào trong chum ngay, nhưng bà An

Nhân phải thay quần đổi áo cho đứa bé và lót nệm vào trong rồi mới yên dạ
bồng con vào.

Thì lạ thay, khi bà ta bồng đứa bé vào trong chum thì bỗng dưng trời long

đất lở, nước lụt ào đến mênh mông như biển cả, người vật khắp thôn đều
trôi theo dòng nước lũ.

Dòng nước này là do con Thiết Bối Cù Vương mang mối hận thù cùng

với Đại Bàng Điểu khi trước. Nay nghe Đại Bàng đầu thai nhà Viên ngoại
họ Nhạc nên đem binh tôm tướng cá đến làm gió làm mưa dâng nước giết
hại người vật trọn một hôm. Quả là một hành động phạm đến luật thiên
đình. Ngọc Hoàng thấy thế vội sai Đồ Long Lực Sĩ đón tại Hoa Long đài
chém chết con quái ấy. Nhưng hồn linh của nó vẫn chưa hết giận, bay thẳng
vào Đông Độ đầu thai. Đó chính là Tần Cối. Về sau hắn dùng mười hai tấm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.