NHẮM MẮT THẤY PARIS - Trang 122

Dương Thụy

Nhắm mắt thấy Paris

Chương 15

Những nụ hôn bỏng cháy

Paris của những ngày đầu năm yên bình và lãng mạn. Tuyết rơi không dày
như vùng thung lung sông Loire nhưng phố xá vẫn phủ trắng bộ đồng phục
mùa đông. Dân thủ đô dường như vẫn còn mê mải với kỳ nghỉ ở những
vùng biển miền Nam, khách bộ hành thưa thớt, phố xá vắng vẻ, tiếng chim
hót trên những cành cây dẻ dọc theo đại lộ Champs Elysée làm những kẻ
yêu nhau ngơ ngác giật mình. Louis và Mai quay lại Paris, họ muốn tận
hưởng những ngày ít ỏi còn lại trước khi Louis tiếp tục công việc ở
L’Aurore Việt Nam. Hai người lang thang khắp Paris. Louis kể cho Mai
những kỷ niệm của anh, nhà thờ nơi anh được làm lễ rửa tội, ngôi trường
tiểu học nơi anh học bài học đầu tiên, tiệm ca phê nơi anh chiêu đãi bạn bè
khi lần đầu tiên có thu nhập… Trong những câu chuyện của mình, Louis
luôn tự hào mình là Parisien với tất cả những lịch lãm và hào hoa.
- Anh không cần phải phô trương mình dân thủ đô – Mai trề môi chọc – Em
vẫn cứ thấy anh quê quê như lần đầu gặp ở Hong Kong! Vả lại, em không
phân biệt được dân Paris và dân ở tỉnh. Với em, người Pháp nào cũng như
nhau!
- Như nhau là sao? – Louis hơi “cụt hứng”.
- Họ đều xã giao khéo đến mức giả tạo – Mai thẳng thừng – Họ thích khoa
trương kiến thức. Họ làm ra vẻ ta đây. Họ thích “gáy” …
- Thì tổ tiên người Pháp là người Gauloire và biểu tượng là con ga trống
mà! – Louis tỉnh bơ – Người Pháp mà không biết nổ thì chẳng còn là người
Pháp nữa!
- Người Pháp nói chung va dân Paris nói riêng khoái xài dầu thơm đến mức
– Mai khịt khịt mũi – Em có cảm tưởng bởi vì họ … ít tắm.
- Còn chê gì nữa không? – Louis hơi mất bình tĩnh.
- Phô-mai thì càng thối càng khen ngon – Mai nhún vai kiểu cách –
Camembert hay Roquefort có mùi như … xác chết. Vậy mà người Pháp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.