NHẬT KÝ XIZ - Trang 117

- Thử ông chút thôi, hóa ra ông treo chữ cũng chỉ để làm cảnh!

Anh ngớ người ra, gãi gãi tai một lúc rồi ngượng ngùng thanh

minh:

- Thì tôi biết mô được, cứ nghĩ ông nói thật. Mất toi quả quất…

Ngồi thêm tí nữa, rút ví trả 12k rồi té. Trên đường về cứ suy

nghĩ mãi về chuyện hôm nay.

Mình đọc sách rất sớm, 9 - 10 tuổi đã ngốn hết gần như toàn

bộ tinh hoa sách vở phương Tây lẫn phương Đông. Đọc kịch
Shakespeare, thấy sao mà bọn nhân vật chúng nó nói hay thế, phải
bắt chước mới được, nhất là mấy chỗ chàng Romeo tán tỉnh nàng
Juliet, phê lòi. Nhưng gấp sách lại, đi ra đường, thằng nào nói gì
ngứa mắt là chửi ngay lập tức, mà quên mất lẽ ra nên nói sao cho
nho nhã như mấy đứa trong kịch.

Đọc “Đắc nhân tâm”, cũng biết để lấy lòng người khác trong

giao tiếp cần phải khơi gợi ước mơ, sở thích và đam mê của họ,
miễn sao cho họ nói sướng mồm thì thôi, nhưng dở cái là ngó mặt
đứa đối diện thấy nó lấc cấc thì không chịu nổi, phải phang ngay
cho vài câu bõ ghét rồi ra sao thì ra.

Cũng biết ý nghĩa chữ “Nhẫn”, nhẫn tức là thằng nào chửi mình

thì khoanh tay nghe nó chửi, nó bỏ đi thì ôm mặt khóc hưn hứt hoặc
như triết lý thì kẻ nào tát vào má phải của mình, con chìa nốt má
trái cho người ta tát thêm. Vậy gọi là nhẫn. Nhưng tệ nỗi ra đường
nhỡ kẹt xe, đứa đi sau bóp còi inh ỏi điếc hết cả tai, không kìm
được ngoái lại lễ phép bảo: “Bóp cái gì mà bóp lắm thế?”

Sau mỗi lần đi viện về, bụng bảo dạ từ nay chăm tập thể dục

hơn, sáng ra chạy bộ cho khỏe người. Chạy đâu được vài bữa, có hôm
dậy sớm chạy từ nhà ra quá cầu Ngàn Phố (cỡ vài cây chứ mấy),

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.