NHẤT LỘ THẢI HỒNG - Trang 39

lúc này liền đem sự việc của quán cơm nói cho ba mẹ biết. Vì sợ ba mẹ lo
lắng, hắn không dám nói đến khoản tiền bồi thường, chỉ nói doanh thu
không nhiều lắm. Nghĩ muốn làm chút gì khác.

Cha hắn là một quân nhân, sau khi chuyển nghề thì cũng ở lại bản địa.

Nhiều năm qua vẫn giữ được nhuệ khí của người quân nhân, cũng giống
như mẹ, đều là những người nhân viên về hưu. Sau khi an ủi hắn vài câu thì
cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt.

Trương Thắng sau khi ăn tối xong thì trở vào phòng, ngồi ở ban công,

mở cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đầy sao, hút hết điếu này tới điếu nọ, dường
như có tâm sự. Hắn hiện tại đã có tám phần nắm chắc ý đồ khai thác phát
triển của chính quyền thành phố. Hiện tại cần phải suy tính đến tài chính
mà thôi.

Loại kỳ ngộ này cả đời chỉ có một lần, nhất định là phải từ nó mà mưu

cầu lợi ích. Dựa vào tay không mà có mười ngàn tiền vốn thì chỉ sợ mượn
của cha mẹ cũng là không đủ. Nếu muốn làm mua bán lớn thì tiền này là từ
đâu mà ra?

Trương Thắng đem tất cả những người hắn quen biết ra suy nghĩ một

lần. Trong những người này, người có năng lực xuất tiền ra mua đất thì chỉ
có hai. Một người là Nhị Phì Tử, một người là Giám đốc Từ. Nhị Phì Tử
hiện nay đã phát đạt, đã sớm rời khỏi cư xá này, không còn liên lạc nữa.
Mấy năm không gặp, lẫn nhau đã sớm xa cách. Nếu tìm thì đối phương
cũng khó mà đáp ứng.

Người thứ hai chính là Giám đốc Từ, hiện tại trong số những người có

quyền thế mà hắn quen biết cũng chỉ có Giám đốc Từ. Nhưng làm thế nào
để mời ông hỗ trợ? Mượn tiền, dứt khoát là không được. Ai dám cho hắn
mượn một số tiền lớn như vậy? Bằng không thì kéo ông ta nhập bọn?
Nhưng ông ta có tin tưởng hay không? Có chịu hợp tác hay không? Nếu
sau khi nghe xong tin tức thì tự làm một mình thì sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.