NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 223

"À, thế cậu có nhớ ông không?"

"Ai cơ?"

"Bố cậu ấy!"

"Ồ, tớ không biết. Tớ nghĩ tớ nhớ gia đình tớ trước đây. Còn bố, mẹ,

tớ và Owen. Chúng tớ như một đội. Bố cũng thường đến xem những trận
đấu bóng vợt. "Peter im lặng. "Bố chỉ...đã quan tâm đến tất cả mọi chuyện."

"Tớ nghĩ đó là điều mọi ông bố điều làm."

"Và đó là điều mà ông đang làm cho gia đình mới của ông," Peter nói

giọng bình thản, không tí trách móc nào. "Thế còn cậu? Cậu nhớ mẹ
không?"

"Thỉnh thoảng khi tớ nghĩ đến bà." Rồi đột nhiên tôi nói tiếp. "Mà cậu

biết tớ nhớ điều gì không? Tớ nhớ lúc đi tắm. Tớ nhớ mẹ gội đầu cho tớ.
Cậu có nghĩ khi được ai đó gội đầu cho mình thì thật là tuyệt không? Nước
ấm, bọt bong bóng, và những ngón tay trên tóc cậu. Thật là thích ấy."

"Ừ, đúng vậy."

"Thỉnh thoảng tớ không nghĩ gì đến mẹ, nhưng rồi thi thoảng tớ lại

nghĩ, kiểu như liệu mẹ có nghĩ đến tớ không? Mẹ chỉ biết tớ khi tớ còn bé
xíu; giờ tớ đã thành thiếu nữ rồi, liệu mẹ có nhận ra tớ khi gặp tớ trên phố?"

"Tất nhiên là mẹ cậu sẽ nhận ra. Đó là mẹ cậu mà."

"Tớ biết, nhưng tớ đã thay đổi nhiều rồi." Rồi nhận thấy một điều gì

đó trên gương mặt Peter, và tôi có thể nói đó là một sự ân hận vì đã than
thở về bố cậu, bởi vì ít ra thì bác ấy vẫn còn sống. Và sau đó, Peter nhìn tôi
thông cảm, tôi lại nói với giọng kiêu căng, "Tớ là một cô gái trưởng thành,
cậu biết đấy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.