NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 265

Tim tôi đập rộn ràng. Rồi tôi nói, "Được rồi, tớ sẽ đi. Nhưng mà sô cô

la nóng phải ngon như cậu nói đấy nhé."

"Tớ sẽ mua cho cậu bao nhiêu cậu muốn."

"Thế thì cậu nên mang nhiều tờ 1 đô la đi đấy," tôi nói, còn Peter khịt

mũi. "Gì cơ?"

"Không có gì."

Khi chúng tôi về đến nhà, tôi ra khỏi xe và cậu ta lái xe đi ngay lập tức

trước khi tôi nhận ra là tôi đã để quên chiếc túi trên sàn xe, trong khi cả bố
và Kitty đều không có ở nhà. Họ đang ở trường Kitty để tham gia buổi gặp
gỡ phụ huynh-học sinh.

Tôi mò mẫm chiếc chìa khóa phụ thường được dấu dưới xe cút kít.

Rồi tôi nhớ ra là chúng đang ở ngăn kéo để đồ lặt vặt vì lần trước tôi đã
quên là không cất vào chỗ cũ. Giờ thì tôi không chìa khóa, không điện
thoại, không cách nào để vào nhà.

Josh! Josh là người có chìa khóa phụ. Anh thường tưới cây cho bố vài

lần khi chúng tôi đi nghỉ.

Tôi lấy một viên sỏi nhỏ, chạy qua hàng rào, và đứng dưới cửa sổ

phòng Josh. Tôi ném viên đá, nhưng bị hụt. Tôi kiếm một viên khác, và lần
này thì nó vào cửa kính, nhưng hầu như chẳng gây ra tiếng động gì. Tôi thử
lại lần nữa, với một viên to hơn. Lần này thì có tác dụng.

Anh mở cửa và ngó đầu ra. "Chào em, thế Kavinsky đã về rồi à?"

Tôi nói giọng ngạc nhiên. "Vâng, và em để quên túi trên xe cậu ấy.

Anh ném cho em chiếc chìa khóa phụ với."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.