NHỮNG CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 297

"Cậu lúc nào cũng mang theo nó à?"

"Tất nhiên rồi. Kitty là một chú chó săn. Nó sẽ tìm thấy tờ giấy trong

vòng hai giây."

Tôi giơ tờ giấy lên, định xé nó làm đôi. Nhưng Peter đã ngăn tôi lại.

"Chờ đã, thế còn chuyện trượt tuyết?"

"Chuyến trượt tuyết thì sao?"

"Cậu vẫn đi chứ?"

Tôi đã không hề nghĩ đến nó. Lý do duy nhất mà tôi tham gia là vì

Peter. Giờ thì tôi không thể đi nữa. Tôi không thể là nhân chứng cho sự
quay lạ của Peter và Genevieve. Tôi muốn hai bọn họ quay lại với nhau
trong chuyến đi, và mọi việc sẽ diễn ra như tôi tưởng tượng. "Tớ sẽ không
đi đâu."

Mắt cậu ta mở to. "Thôi nào, Covey. Đừng có lừa tớ chứ! Chúng ta đã

đồng ý, và đóng tiền lệ phí và mọi thứ. Chúng ta cùng đi, và biến mọi thứ
thành cuộc vui cuối cùng của chúng ta." Khi tôi định phản đối, thì cậu ta lắc
đầu. "Cậu sẽ đi, và hãy cất Bản Hợp đồng này vào cặp." Peter gặp nó lại và
cho vào cặp tôi.

Tại sao thật khó để nói không với cậu ta? Có phải điều đó luôn xảy ra

khi bạn thật lòng yêu ai đó?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.