những chú chim non sẽ ra đời, mà như thế thì có lẽ con đại bàng sẽ không
còn được tự do theo cách của hiện tại nữa!
Nhưng không phải ai cũng muốn vậy hoặc có thể như thế. Nếu một buổi
sáng phóng viên phụ trách chuyên mục mà bạn yêu thích đột nhiên biến
mất thì hẳn bạn sẽ rất hụt hẫng. Thế nên có những người dù vui hay
buồn,dù bận hay rảnh, vẫn luôn cố hoàn thành tốt nhiệm vụ của họ. Bởi đó
là một guồng quay cần sự nỗ lực của mỗi người, hoặc vì đó là đam mê giữ
cho họ sống hàng ngày.
Tôi vẫn nhớ một câu nói của Thành Lộc trên sân khấu kịch Idecaf: "Nếu
kể cả trưa tôi có vừa đi đám tang người thân, thì tôi vẫn phải đến đây pha
trò cho các bạn cười". Đó là một nghệ sĩ hài tôn trọng và đam mê với nghề
nghiệp của mình.
Trách nhiệm đôi khi làm bạn có cảm giác mình mất đi tự do, nhưng nó
cũng là một phần không thể thiếu của xã hội. Nếu một nhân viên bưu điện,
một bác sĩ, một giáo viên... nghỉ một ngày vì..."bỗng dưng thấy chán" thì
họ sẽ gây rất nhiều phiền phức cho những người khác, bởi mỗi người đều
đóng góp vào một vòng quay vô cùng lớn. Nói một cách rộng hơn, thái độ
của bạn khi bắt đầu một ngày mới cũng vô hình ảnh hưởng tới rất nhiều
điều khác. Một nụ cười vu vơ của bạn khi gặp một người lạ có thể làm cho
cả cuộc đời của họ thay đổi, tin tôi đi. Đó chính là thứ mà người ta thường
gọi là "hiệu ứng cánh bướm" ("the butterfly effect"). Thế nên nếu một lúc
nào đó bạn thấy "chẳng muốn làm gì" thì cũng cố gắng đừng để tâm trạng
của mình trở nên quá tệ, đừng làm nỗi buồn hoặc sự chán chường đó lan
tỏa và tất nhiên đừng buông xuôi.
Hãy phân biệt rõ ràng giữa "tạm dừng để tìm kiếm cảm hứng" và tình
trạng"chán nản". Hai việc đó hoàn toàn khác nhau. Bạn có thể đóng băng
luyện công cả tuần hoặc cả tháng trong nhà nếu bỗng dưng bạn mệt mỏi với
những sự dịch chuyển bên ngoài bốn bức tường kia. Nhưng nếu không