NHỮNG KẺ ĐIÊN RỒ PHẢI CHẾT - Trang 606

lại nhau. Sau đó, phải mất năm, mưởi phút tôi mới nhớ ra rằng nàng đã
khuất. Điều này chẳng bao giờ xảy ra với Osano hay Artie. Thực tế là hiện
nay hiếm khi tôi còn nghĩ tới họ. Phải chăng tôi quan tâm tới Janelle nhiều
hơn? Nhưng nếu thế, nếu tôi cảm nhận về Janelle với lòng ưu ái thiết tha,
tại sao lại có cái cười khật khùng ngớ ngẩn kia khi Alice cho tôi biết tin qua
điện thoại? Tại sao trong ngày nhận được tin nàng chết, tôi lại cười một
mình đến ba, bốn lần? Và giờ đây tôi nhận ra rằng có lẽ bởi vì tôi nổi giận
với nàng tại sao lại chết đi. Trong khi đó, nếu như nàng vẫn còn sống, tôi
lại đã quên nàng lâu rồi. Bằng cái trò ma mãnh "nghỉ chơi với cuộc đời"
một cách bất ngờ, nàng sẽ ám ảnh tôi mãi mãi với nỗi sầu khôn khuây về
tính dòn ải mong manh của phận người.
Khi tôi gặp Alice, mấy tuần sau cái chết của Janelle, tôi được biết rằng
chứng xuất huyết não có nguyên nhân từ một khuyết tật bẩm sinh mà
Janelle có thể đã biết từ lâu nhưng nàng vẫn cứ phớt lờ.
Tôi nhớ tôi thường tức giận mỗi khi nàng đến trễ hay những lần nàng quên
ngày giờ nơi chốn mà chúng tôi đã hẹn hò sẽ gặp nhau. Lúc đó, tôi cứ cả
quyết rằng đó là do ước muốn vô thức của nàng muốn khước từ tôi, theo lối
giải thích phân tâm học của Freud. Nhưng Alice bảo tôi rằng chuyện đó xảy
ra thưởng xuyên với Janelle. Và càng trầm trọng hơn trong thời gian ngắn
trước khi nàng chết. Triệu chứng đó chắc chắn có liên quan đến khối u
trong vùng não ký ức của nàng. Và rồi tôi hồi tưởng lại đêm cuối cùng với
nàng khi nàng hỏi có yêu nàng không và tôi đã trả lời một cách phũ phàng
biết bao. Và tôi nghĩ phải chi giờ đây nàng còn có thể hỏi tôi câu đó, tôi sẽ
có thái độ khác hơn. Rằng nàng có thể sống, có thể nói và làm bất cứ điều
gì nàng muốn. Rằng tôi sẽ chấp nhận nàng bất chấp nàng như thế nào. Rằng
chỉ với ý nghĩ là tôi có thể đi tới, rằng nàng ở nơi nào đó mà tôi có thể đi
tới, rằng có thể nghe giọng nói tiếng cười của nàng, chỉ điều đó thôi cũng
đủ làm tôi hạnh phúc. "A, thế à…" tôi có thể nghe nàng hỏi -vừa hài lòng
vừa giận dữ "Nhưng đó có phải là điều quan trọng đối với anh không?".
Nàng muốn mình là điều quan trọng nhất đối với tôi và với mọi người trên
cõi đời này. Nàng rất thèm khát lòng cảm mến của mọi người.
Tôi nghĩ đến khi nàng nằm trên giường, trong khi óc nàng vỡ ra và tôi nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.