NHỮNG NGƯỜI ĐI XÂY MỘNG - Trang 147

- Tại cháu ăn nhanh quá...

Hằng cười nói sau khi uống ngụm nước.

- Người ta bảo nam thực như miêu mà nữ xực như hổ mà...

Hùng cười muốn sặc. Chùi miệng anh đứng lên.

- Mình đi... Phải mặc áo ấm không thôi lạnh...

Hai chú cháu mặc áo lạnh, đội nón, choàng khăn quàng cổ và đeo găng tay
vì trời bắt đầu trở lạnh và gió thổi mạnh.

- Lạnh quá chú ơi...

Hằng xuýt xoa kêu lạnh khiến cho Hùng phải vòng tay ôm lấy hông và kéo
sát cháu gái vào người của mình. Cử chỉ âu yếm hiếm có này khiến Hằng
ngước lên nhìn như thầm cám ơn.

- Mình đi bộ một chút thôi... Trời bắt đầu tối rồi...

Hai người, một già một trẻ, tuổi đời cách biệt nhau ba mươi mốt năm, im
lặng đi cạnh nhau cho tới khi nắng tắt mới vào nhà. Giơ bàn tay nhỏ nhắn
ra hơ trước lửa Hằng chăm chú nhìn củi cháy đỏ nổ tí tách. Nàng cười vui
khi Hùng đưa cho nàng ly rượu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.