NHỮNG NGƯỜI ĐI XÂY MỘNG - Trang 198

Vừa ru cháu Ngọc vừa mỉm cười như nhớ lại thời son trẻ. Huệ cũng cười
nho nhỏ. Nàng thích lân la trò chuyện với má của mình hay thủ thỉ hỏi về
cuộc tình của ba má, hai người mà nàng thương và kính mến nhất. Tình yêu
của ba má là kết đọng của thương yêu, che chở và đùm bọc nhau qua bao
nhiêu gian lao và khổ sở.

- Má nhớ lần đầu tiên ổng nói ba chữ " Anh yêu em " mà ổng rặn còn lâu
hơn má rặn đẻ con nữa. Xin phép cầm tay má mà mặt mày ổng xanh lét,
run cầm cập và đổ mồ hôi như bị trúng phong trúng gió...

Huệ cười ré lên khi nghe má kể. Úp mấy cái tô vào máy rửa chén cô cười.

- Má đừng có ỷ y... Mấy người hiền như ba coi vậy chứ hay làm ngầm
lắm... Bởi vậy người ta mới nói " Lù khù vác lu mà chạy "...

- Ổng có vác thùng phi má cũng hổng có sợ chứ đừng nói vác tĩn vác lu...
Với ai chứ với ba của con má hổng tin. Má ở với ổng ba mươi mấy năm rồi
má biết...

- Má... Con hỏi má cái nầy nghe...

- Cái gì?

Huệ nhìn má cười tủm tỉm.

- Má với ba còn cái vụ đó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.