NHỮNG NGƯỜI ĐI XÂY MỘNG - Trang 321

vô cùng. Nhớ khuôn mặt buồn và gầy. Nhớ nụ cười hiền. Nhớ ánh mắt âu
yếm. Bàn tay ân cần. Nhớ giọng nói ngọt mềm và hai tiếng " cháu ơi ".

Đang đi nghe tiếng bước chân vang sau lưng nhưng Hằng không quay lại vì
tâm tư đang miên man mơ tưởng tới người lính già cô đơn của mình.

- Cô ơi... Cô đi đâu mà vội mà vàng... Mà vấp phải đá mà quàng phải
chân...

Nghe tiếng nói quen quen Hằng quay người lại. Mắt mở lớn, miệng há ra
như muốn bật thành tiếng kêu, nàng nhìn đăm đăm người đàn ông đang
đứng trước mặt mình.

- Chú...

Mặc cho trời xanh trên kia cười. Mặc cho người ta ngó. Mặc cho cây cỏ xì
xầm Hằng ôm chầm lấy ông chú thương yêu. Dụi đầu vào ngực Hùng nàng
thì thầm.

- Chú ơi... Nhớ chú muốn điên...

Hùng bóp nhè nhẹ bờ vai thon mềm. Anh cảm thấy mắt mình cay cay.

- Chú cũng vậy...

- Chú xuống hồi nào vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.